Điệp Vận Du đứng ngây người tại chỗ: Quả thực tiểu tử này dám mở miệng. Cầm kỳ thi họa, thơ từ ca phú, cho dù là người bắt đầu học tập từ trong bụng mẹ, cũng không thể thông thạo hết thảy. Tiểu tử này ngốc thật, hay không có chút sợ hãi mà như vậy?
- Thế nào? Đám người các ngươi lần lượt hay cùng tiến lên.
Nghệ Phong chuyển mình cầm chén rượu trên tay, dáng bộ thong thả bình tĩnh ưu nhã ngồi tại chỗ, không gì có thể tả được.
Kiêu ngạo! Càn rỡ!
Đây là suy nghĩ khiến tâm tư mọi người dâng trào tới cực điểm, lấy lực một người, rõ ràng muốn khiêu chiến với những thanh niên tài tuấn trên thuyền. Quả thực không biết sống chết.
Tiêu Công cười cười, tuy rằng không tin thiếu niên này có thể đối kháng với mọi người trên thuyền. Thế nhưng hắn cũng hiểu được, người có thể đi cùng một chỗ với Tần Y, nhất định không phải kẻ ngu si. Nghệ Phong dám làm như thế, chắc chắc sẽ thắng chắc những người này rồi, tuy rằng không biết hắn lấy đâu ra lòng tin. Thế nhưng chính mình đã giảm bớt sự coi thường hắn.
- Phong thiếu, người xem...
Nghệ Phong từ từ nhìn lướt qua Tiêu Công, nói:
- Thế nào? Ngươi cũng muốn tham gia sao? Không sao, ngươi có thể gia nhập cùng bọn họ.
Câu nói thản nhiên của Nghệ Phong, trong nháy mắt khiến Tiêu Công im bặt. Tất nhiên hắn sẽ không tự hạ thấp thân phận, cùng một đám người đối phó với một thiếu niên.
Nam tử âm nhu hừ lạnh một tiếng, khinh thường nói:
- Đúng là không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mi-anh/1228286/chuong-105.html