Chương trước
Chương sau

Trên giá sách hình dáng đại thụ do ngọc lưu ly xây thành, màu đá xám quen thuộc, bày một số bí tịch lẻ loi. Số lượng không nhiều lắm, thế nhưng mỗi bộ đều là thứ khiến thế nhân điên cuồng.
Trong không gian trống trải, chỉ có một chiếc bàn lớn được điêu khắc tinh xảo. Bên cạnh bày mấy chiếc ghế dựa. Mặc dù không thường xuyên có người đến đây, nhưng lại vô cùng sạch sẽ. Hiển nhiên, bình thường vẫn có người quét tước ở đây.
Nghệ Phong lướt nhẹ tay qua những thư tịch cổ xưa được đặt trên giá sách bằng ngọc lưu ly, tiện tay lấy ra một bộ, quyền pháp Nhật giai trung cấp —— Tàn Miên Chưởng.
Nghệ Phong không khỏi buồn cười, mặc dù công pháp Nhật giai của tầng bốn nhiều, bản thân hắn cũng nghiên cứu qua rất nhiều, thế nhưng lại chân chính học không bao nhiêu. Tàn Miên Chưởng chính là một trong những công pháp hiếm hoi được Nghệ Phong học tập. Tàn Miên Chưởng, khi luyện thành, quyền đánh ra mềm mại vô lực giống như lông cừu. Thế nhưng, bên ngoài vẻ ngoài vô lực, toàn bộ chưởng thân lại cấp tốc xoay tròn đấu khí, hơn nữa giống như sóng lớn, đấu khí trong cơ thể từng đợt tuôn lên nắm tay.
Ban đầu Nghệ Phong lựa chọn bộ chưởng pháp này học tập, chính là vì đặc điểm bất ngờ này. Ngươi thì ngẫm xem, ngươi đánh người khác một chưởng mềm nhũn vô lực, mặc dù họ rất khinh thường, nhưng một chưởng đó lại có thể đánh chết người. Loại chưởng pháp hoàn mỹ như vậy, hắn có thể không học được sao?
Để học Tàn Miên Quyền, Nghệ Phong đã từng đập vỡ vô số cự thạch, hai tay nát bét giống như thịt kho tàu, đau đớn bên trong không thể nói được.
Nghệ Phong lật tìm tất cả bí tịch, nhưng không tìm thấy bộ công pháp mà Thi Đại Nhi muốn tìm kiếm. Hắn nhìn xung quanh dò xét, cũng không phát hiện ở đây có thể cất giấu thứ gì.
Ngoại trừ giá sách làm bằng ngọc lưu ly, còn có mấy chiếc ghế dựa, Nghệ Phong thậm chí không phát hiện có thứ gì khác. Hắn gõ xung quanh, xem xem có tìm thấy cơ quan bí mật nào trong bảo tháp hay không, nhưng rất đáng tiếc, hắn hoàn toàn không tìm thấy thứ gì.
Tầng bốn trống trải, chỉ cần liếc mắt nhìn, có thể bao quát tất cả, huống hồ không có cơ quan ngầm nào, nơi này tuyệt đối không có công pháp mà Thi Đại Nhi mong muốn.
Nghĩ vậy, Nghệ Phong không khỏi cau trán: rốt cuộc sư phụ Thi Đại Nhi biết được tin tức ở tầng bốn có công pháp như vậy ở đâu! Với tính cách, thân phận của bà ta, nếu là chuyện chưa chắc chắn, tuyệt đối sẽ không nói với tiểu ma nữ.
Nghĩ vậy, Nghệ Phong khẽ cắn môi, trong lòng thầm nói: Tiểu ma nữ, bản thiếu phải tìm thấy bộ công pháp đó bằng bất cứ giá nào. Tiểu ma nữ, nếu tối nay nàng không chịu nói chuyện nhân sinh lý tưởng với ta, ta nhất định không bỏ qua cho nàng. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - truyentop.net
Nghệ Phong hít sâu một hơi, nhẹ giọng hô:
- Triệu lão!
Nghệ Phong vừa dứt lời, một đạo thân ảnh đột nhiên xuất hiện bên cạnh Nghệ Phong, vẫn là lão đầu tử râu bạc, đầu bạc, thậm chí mặc bạch y. Hắn chính là lão nhân khiến Nghệ Phong sợ hãi, thậm chí Nghệ Phong sợ hãi đến mức không dám nhìn hắn, mỗi lần nhìn thấy hắn, trong lòng Nghệ Phong đều run rẩy.
- Triệu lão!
Nghệ Phong cung kính thi lễ, do dự đứng bên cạnh, cực kỳ mất tự nhiên.
Nếu như người khác của Thánh địa nhìn thấy màn này, nhất định sẽ cảm thấy hoa mắt, ở Thánh địa không có người nào có thể trị được Nghệ Phong, vậy mà trước mặt lão đầu tử này hắn lại ngoan ngoãn như một con cừu.
- Lần này tìm ta có chuyện gì?
Thanh âm yếu ớt của lão đầu tử lại vang lên bên tai Nghệ Phong, Nghệ Phong càng lộ vẻ cung kính.
- Ha ha, Triệu lão. Là như vậy, ta đang để ý đến một bộ Công pháp Nhật giai thủy mộc song hệ. Thế nhưng không biết để ở đâu? Ngươi có thể nói cho ta biết hay không?
Nghệ Phong cẩn thận thấp giọng nói, nhãn thần có chút né tránh nhìn Triệu lão, hiển nhiên đối mặt với Triệu lão, Nghệ Phong đã mất đi bản tính thường ngày của hắn.
Đôi mắt mờ đục của Triệu lão bỗng nhiên sáng ngời, nhìn Nghệ Phong, ngữ khí nghi hoặc hỏi ngược lại:
- Tại sao ngươi biết có bộ công pháp như vậy?
Quả nhiên có!
Nghệ Phong thầm vui mừng, nhưng vẫn cung kính giải thích nói:
- Ta tình cờ biết được, không biết đặt ở đâu? Tiểu tử muốn xem một chút.
Triệu lão nhìn Nghệ Phong dò xét, Nghệ Phong luôn cảm giác sau lưng mình toát mồ hôi lạnh, dưới ánh mắt của Triệu lão, Nghệ Phong phảng phất bản thân không còn chỗ ẩn thân, hoàn toàn bại lộ.
- Nó không ở tầng bốn.
Dưới tình huống Nghệ Phong sắp sửa bị lột trần, Triệu lão cuối cùng cũng mở miệng, điều này cũng khiến Nghệ Phong thở phào nhẹ nhõm.
- Vậy Triệu lão có thể nói cho tiểu tử biết nó ở đâu không?
Nghệ Phong nhẹ giọng dò hỏi. Nghệ Phong biết, không ai biết rõ tất cả bí tịch ở Thánh địa bằng Triệu lão, ngay cả hai bộ Công pháp Địa giai mà mình có được, cũng là nhờ sau khi Triệu lão nhắc nhở mới có được.
- Ở tầng năm sao?
- Ta không có quyền hạn lên tầng năm. Cho nên có hay không ta cũng không biết?
Triệu lão bình thản nói, lúc nói xong, không để ý tới Nghệ Phong, biến mất trong chớp mắt. Điều này làm cho Nghệ Phong không khỏi khiếp sợ Triệu lão thêm vài phần.
Nghệ Phong thở dài một hơi, đành phải đi lên cửa vào tầng năm.
Nghĩ đến tầng năm, Nghệ Phong không khỏi có chút bật cười: Thứ đặt ở tầng năm không phải công pháp, mà là hồ sơ của các tông chủ của Thánh Tông. Ngoài ra không có thứ gì. Điều khiến cho Nghệ Phong không chịu nổi nhất chính là, hai bộ Công pháp Địa giai lại bị đè dưới chân bàn. Nếu không phải Triệu lão đã từng nói một câu: Thứ không bắt mắt nhất, có thể là bảo vật lớn nhất. Nghệ Phong sợ là cả đời cũng không thể nghĩ đến, hai bộ công pháp đỉnh cao nhất lại nằm ở đó.
Nghệ Phong nhìn cánh cửa lớn trước mắt, mỉm cười, toàn bộ Thánh địa, chỉ có mình hắn có thể đi vào tầng năm. Cho dù là bọn người đại trưởng lão cũng không được vào, tuy rằng Nghệ Phong hoài nghi Triệu lão cũng có thể đi vào, thế nhưng lần nào Triệu lão cũng nói mình không có quyền hạn.
Tầng năm của Vũ Kỹ các trong mắt mọi người đều là tồn tại đáng ngưỡng vọng. Bọn họ chưa từng nghĩ rằng, một tên đệ tử có thể đi vào bên trong, nếu như biết được, sợ rằng tất cả sẽ kinh hãi đến chết.
Nghệ Phong lấy từ trong Nạp linh giới ra sáu thứ giống như thiết phiết. Mỗi thứ một màu, hồng, vàng, lục, xanh, lam tím. Đây cũng là thứ cần có để lên tầng năm.
Sáu chiếc chìa khóa này vốn thuộc về ngũ đại trưởng lão và lão đầu tử. Nhưng Nghệ Phong đã cướp được trong tay bọn họ. Sáu khối thiết phiến đồng thời đặt lên cửa đá, sẽ mở ra cánh cửa dẫn lên tầng năm.
Có thể, ngũ đại trưởng lão không thể nào hiểu được. Quyền hạn mà sáu người bọn họ hợp lại mới có, ma xui quỷ khiến lại bị một mình Nghệ Phong sở hữu. Bọn họ hiện tại còn không biết, sáu chiếc chìa khóa của bọn họ đã bị Nghệ Phong lấy đi, bọn họ còn tưởng rằng Nghệ Phong chỉ có chiếc chìa khóa trong tay mình, nhiều nhất chỉ có thể tiến nhập lên tầng bốn mà thôi.
Nghệ Phong nhìn cửa đá chậm rãi mở ra, trong lòng biến ảo bất định, cũng có chút hoài nghi với kết luận của mình.
Cho tới nay, Nghệ Phong đều cho rằng tầng năm là nơi cất giữ hồ sơ. Thế nhưng, hắn không ngờ bản thân bất ngờ tìm được hai bộ Công pháp Địa giai ở đây, mà bộ công pháp Thi Đại Nhi để ý cũng ở trên đây.
Quan trọng nhất là, hồ sơ của Thánh Tông, tại sao lại đặt ở tầng năm Vũ Kỹ các, hai thứ này căn bản không liên quan đến nhau.
Nghĩ đến đây, Nghệ Phong thật sự có chút mong đợi khi đi lên tầng năm. Có thể, trên tầng năm còn có rất nhiều bí mật mà hắn không biết.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.