Chương trước
Chương sau

- Thiên Nghịch, Dung Mị hình như không vui lắm, ngươi không đi giúp nàng sao?
Nghệ Phong trêu chọc nhìn Thiên Nghịch, trong mắt tràn đầy ý tứ thăm dò.
- Không có hứng thú!
Thiên Nghịch lạnh lùng nói.
- Mẹ kiếp, không có hứng thú sao ngươi còn tới.
Nghệ Phong nhìn Thiên Nghịch rất xem thường nói.
- Ta nhìn Khắc Lạp Khắc không vừa mắt.
Thiên Nghịch vẫn giữ ngữ khí lạnh lùng như trước, lại giải thích hành vi của mình.
Nghệ Phong không khỏi sửng sốt, trong lòng không nhịn được mắng to: ta vốn tưởng rằng ta đã đủ kiêu ngạo, thế nhưng so với Thiên Nghịch hỗn đản này, cảnh giới của mình còn kém rất xa. Hắn có thể nhìn một người không vui, trước mặt Tiêu Công không nói một lời đã bắt đầu đánh người, hắn có thể nhìn người không vui, ở Thánh địa cũng muốn đến một trận. Hơn nữa sự không vui này không hề có lý do.
Nghệ Phong sờ đầu mình, hắn dựa vào đại thụ, hoàn toàn bị Thiên Nghịch đánh bại. Bản thân hắn hiện tại nhìn thấy tên hỗn đản Thiên Nghịch này cũng cảm thấy không vui, có phải nên đánh hắn một trận hay không?
- Dung Mị sư muội, đến phòng ta đi. Ta sẽ tặng bản Nhật cấp công pháp cho nàng.
Trong ánh mắt của Khắc Lạp Khắc lộ ra hỏa quang, vờn quanh các đường cong trên cơ thể Dung Mị .
Dung Mị mỉm cười, lắc lư thân thể như rắn nước của mình, trong tiếng cười khanh khách lộ ra vẻ mê hoặc:
- Sư huynh, sư huynh thật đáng ghét, chỉ biết nhắm vào người ta. Chỉ là hôm nay người ta không được khỏe, sư huynh xem có thể để lần sau hay không?
Khắc Lạp Khắc hiển nhiên không tốt tính như vậy, hắn lắc đầu nói:
- Không được, nàng nhất định phải lấy hôm nay.
Nói xong, tay hắn lại túm về phía Dung Mị, nhìn tình cảnh này, hắn thật sự nghĩ tới sẽ đánh một trận chiến hữu nghị ở đây.
- Sư huynh, xin sư huynh giữ ý một chút.
Ánh mắt Dung Mị lại trở nên lạnh lùng, điều này khiến Nghệ Phong rất nghi hoặc. Nữ nhân này, bình thường giả vờ quyến rũ câu dẫn người khác. Thế nhưng, vì sao chỉ cần Khắc Lạp Khắc đụng đến nàng, nàng liền tức giận. Kỳ thực Khắc Lạp Khắc cũng rất đẹp trai, cự tuyệt nam nhân hình như không phải phong cách của nàng.
Khắc Lạp Khắc tựa hồ cũng tức giận:
- Kỹ nữ thối, thu hồi mị thuật của ngươi đi. Nếu là trước kia, ta thực sự không chống đỡ được, chỉ là hiện tại, cái này vô dụng với lão tử.
Trong lòng Dung Mị khẽ run sợ, mị thuật của mình đối đãi với tất cả nam nhân trong toàn bộ Thánh địa, ngoại trừ ba người Thiên Nghịch, Lưu Phong, Nghệ Phong có thể chống đỡ. Tại sao hiện tại đến tên Khắc Lạp Khắc cũng có thể chống đỡ, điều này khiến nàng không khỏi sợ hãi, Khắc Lạp Khắc vẫn chú ý đến thân thể của nàng. Huống chi loại người nhân phẩm ti tiện như vậy, thủ đoạn gì cũng có thể làm được.
Nghệ Phong rất nghi hoặc nhìn Thiên Nghịch nói:
- Mị thuật của Dung Mị rất lợi hại sao? Ngay cả Khắc Lạp Khắc cũng không chống đỡ được. Hình như Khắc Lạp Khắc chỉ có Nhân Cấp lục giai.
Thiên Nghịch trắng mắt nhìn nói:
- Cũng không phải mỗi người đều có điều kiện cơ ngộ của mình sao. Mị thuật của Mị Tông, ngươi nói còn không mạnh?
Khi Nghệ Phong nghe thấy những lời này, thật sự không khỏi sửng sốt, không ngờ Dung Mị lại là đệ tử của Mị Tông. Chuyện này cũng khó trách, mị thuật kia, cho dù là mình cũng phải rung động, huống chi là người khác.
- Ta thật sự rất hiếu kỳ. Khắc Lạp Khắc làm thế nào chống đỡ được mị thuật của Dung Mị?
Thiên Nghịch quay đầu về phía Nghệ Phong dò hỏi. Mặc dù toàn bộ Thánh địa đồn đãi Nghệ Phong là phế nhân. Thế nhưng hắn cũng biết, không phải ai cũng biết được sức mạnh ẩn giấu của Nghệ Phong. Người khác không biết đáp án này, nhưng hắn tin tưởng Nghệ Phong nhất định sẽ biết.
Quả nhiên, Nghệ Phong không để hắn thất vọng, hắn bình thản giải thích nói:
- Dụng độc, Khắc Lạp Khắc dụng độc che đậy một số cảm quan của mình. Lúc này mới chặn mị thuật của Dung Mị.
- Độc thuật? Tại sao hắn lại biết độc thuật?
Thiên Nghịch nghi hoặc nói.
Nghệ Phong tiếp tục giải thích:
- Chuyện này không có gì kỳ quái, nội tình của Thánh địa cao sâu hơn các ngươi nhìn thấy. Hắn có độc sư dạy dỗ cũng không có gì kỳ lạ. Dù sao, nhân phẩm của Khắc Lạp Khắc vốn được đại lục đánh giá là tâm lý hắc ám, vốn là cái được các Độc sư yêu thích.
Thiên Nghịch lúc này mới hiểu ra:
- Cho nên ngươi cũng được các độc sư hắc ám đó yêu thích.
Nghệ Phong sửng sốt, lập tức mắng:
- Khốn khiếp, ngươi không thấy bản thiếu là người cao thượng thế nào sao? Bọn hắc ám đó sao có thể dính dáng đến ta?
Thiên Nghịch nhìn Nghệ Phong rất xem thường, sau đó hỏi:
- Độc thuật của hắn thế nào? So với ngươi thì làm sao?
Nghệ Phong khinh thường nói:
- Không nên dùng loại rác rưởi như vậy so sánh với ta, mặc dù ta chỉ biết một chút, nhưng vẫn mạnh hơn hắn nhiều.
- Làm sao ngươi thấy được ?
- Toàn thân hắn có vẻ cứng ngắc, hiển nhiên do dùng độc không chính xác tạo thành. Ta nghĩ độc phong cảm quan của hắn có lẽ là độc sư ở phía sau hắn cho, hắn không phối chế được. Yêu cầu của trúng độc tố này cực kỳ cao.
Nghệ Phong giải thích, điều này cũng khiến Thiên Nghịch thở ra một hơi.
Nghệ Phong thấy Thiên Nghịch xả hơi, không khỏi cười nói:
- Ngươi cũng đừng vui mừng quá sớm. Tuy rằng độc thuật của hắn không cao. Thế nhưng, dưới Sư Cấp khẳng định không phải đối thủ của y. Không phải mỗi một độc sư đều dám dụng độc của chính mình. Mặc dù hắn dùng cũng không hoàn mỹ, thế nhưng cũng nói rõ hắn có chút thực lực.
- Khốn kiếp...
Thiên Nghịch không nhịn được, mắng chửi:
- Có thể đối kháng với độc sư Sư Cấp, ngươi còn nói hắn không mạnh?
Nghệ Phong bất đắc dĩ nhún vai, sau khi hắn nhìn thấy độc thuật của ngũ trưởng lão, thật sự không có độc thuật của nhiều người có thể được hắn xem trọng.
Thiên Nghịch thở phào nhẹ nhõm, nhìn Nghệ Phong hỏi:
- Độc thuật của ngươi đạt đến loại giai tầng nào?
Nghệ Phong nói:
- Có thể miễn cưỡng đối phó với Sư Cấp.
Nghệ Phong không có đấu khí chống đỡ, độc thuật suy giảm trên diện rộng. Dù sao, cho dù ngươi phóng độc châm, không có lực đạo, độc thuật của ngươi cao tới đâu cũng vô dụng.
Thiên Nghịch hít sâu một hơi, không nhịn được lui về phía sau hai bước. Hỗn đản này quả nhiên không thể đối đãi như thường nhân. Lưu Phong, một năm sau ngươi sẽ rất thương cảm.
- Ngươi giúp ta đánh tên hỗn đản này một trận thì thế nào?
Thiên Nghịch đột nhiên đề nghị.
Biết độc thuật của Khắc Lạp Khắc, Thiên Nghịch cũng không dám đối chọi trực diện, tuy rằng hắn rất lãnh khốc, nhưng cũng không ngu ngốc.
Nghệ Phong đồng ý nói:
- Có thể, nhưng ngươi có thể nói cho ta biết? Tại sao ngươi lại không vui khi nhìn thấy y. Hình như ngươi và hắn không có đụng độ?
Thiên Nghịch liếc mắt nhìn tay của Khắc Lạp Khắc, một lúc lâu mới chậm rãi nói:
- Phụ mẫu ta bị một người trên tay có vết hồng ban hình tam giác giết chết. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Nghệ Phong sửng sốt, lập tức nhìn về phía mu bàn tay của Khắc Lạp Khắc, quả nhiên thấy phía trên có một khối hồng ban nho nhỏ. Nếu như không nhìn cẩn thận, thật sự không thể phát hiện.
Nghệ Phong cổ quái nhìn Thiên Nghịch: tiểu tử này có ý tứ rằng, trên tay người nào có hồng ban thì chính là người giết chết phụ mẫu y, hắn hận tất cả những người có hồng ban hình tam giác trên tay. Chậc chậc, lý do này thực bưu hãn. Xem ra, tên xui xẻo lần trước cũng là vì trên tay có một vết hồng ban.
Nghệ Phong lắc đầu. Hắn cũng không định nói gì với thủ đoạn trả thù tựa hồ kỳ dị của Thiên Nghịch, người nào cũng có nỗi khổ trong lòng.
Nghệ Phong vỗ vai Thiên Nghịch nói:
- Trận chiến này, ta đấu giúp ngươi.
Mặc dù Nghệ Phong không thù ghét Khắc Lạp Khắc, thế những điều khiến hắn không chịu được nhất là, lại có người có thể đặt nhân phẩm của hắn ngang hoàng với loại người đó. Huống hồ, yêu cầu của huynh đệ, hắn cũng không thể cự tuyệt.
Nghĩ vậy, Nghệ Phong liền bước về phía Khắc Lạp Khắc.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.