Chương trước
Chương sau

Nghệ Phong chưa từng nghĩ tới, bát quái của đại lục này lại mạnh như vậy. Hắn còn chưa trở lại khách sạn thì tin tức cứ điểm Tĩnh Vân Tông bị diệt đã truyền khắp phố lớn ngõ nhỏ.
- Ngươi nghe nói gì chưa? Cứ điểm Tĩnh Vân Tông ở trong thành đã bị diệt?
- Còn cần ngươi nói, tin tức ngươi lấy được cũng hơi chậm trễ rồi. Ta còn biết, công tử Giang Bạch Phong Tĩnh Vân Tông còn bị đánh thành đầu heo cơ.
- Nói nhảm, ngươi đừng vũ nhục đầu heo có được hay không! Rõ ràng bị đánh thành cái mông. Hắc hắc, để hắn suốt ngày nói mình anh tuấn, cho đáng đời.
Nghệ Phong đổ mồ hôi: thì ra cũng có không ít người ghen tỵ với vẻ anh tuấn của hắn. Sớm biết như vậy ta đã đánh thấy bà nội hắn luôn.
- Các ngươi có nghe nói không? Nghe nói Thánh tông có một tên biến thái. Mới mười hai mười ba tuổi, chỉ cần phất tay một cái là cứ điểm Tĩnh Vân Tông liền bị hỏa hoạn đốt cháy không còn một mống.
- Đúng vậy a! Ta cũng nghe nói, nghe nói hắn ngáp một cái khiến đại quản sự liền ói máu không ngừng.
- Đúng vậy, đúng vậy. Chậc chậc, ta còn nghe nói hắn từng trên Tĩnh Vân Tông làm nhục tông chủ Tĩnh Vân Tông. Quá trâu bò.
- Ừ, nghe nói hắn còn khoác lác rằng muốn đi làm nhục tông chủ Tĩnh Vân Tông một lần nữa. Tiểu tử này quá kiêu ngạo rồi.
Nghệ Phong cùng Thiên Nghịch nghe từng câu nghị luận mà mồm há hốc, mồ hôi lạnh không ngừng hiện lên trên cái trán.
Trời đất ơi. Ngáp một cái khiến cho Sư cấp hộc máu, ta nào có cái miệng cường hãn như vậy? Mười hai, mười ba tuổi làm nhục tông chủ Tĩnh Vân Tông, với tuổi đó ta có làm được sao?
- Phong thiếu, lúc ngươi mười hai lúc ba tuổi thật cường hãn.
Thiên Nghịch nhìn Nghệ Phong, mặc dù vẻ mặt vẫn lạnh lùng như cũ, nhưng trong giọng nói lộ ra mười phần trêu chọc.
- Nhớ kỹ, đánh cuộc của chúng ta.
Nghệ Phong hừ một tiếng, nói xong không để ý tới Thiên Nghịch đang dại ra. Nghệ Phong nổi giận đùng đùng lên lầu hai khách sạn.

- Tần Y tỷ, có ở đó hay không?
Nghệ Phong gõ cửa phòng, nhỏ giọng nói.
Nghệ Phong vừa định có nên nhảy cửa sổ mà vào hay không thì cửa mở ra, Tần Y cười cười đứng ở bên trong nhìn Nghệ Phong trêu chọc:
- Lại muốn nhảy cửa sổ vào sao?
- Nhảy cửa sổ? Không có, ta là gì mà lại phải nhảy cửa sổ. Ta làm sao lại nhảy cửa sổ vào khuê phòng của nữ nhân được?
Nghệ Phong hiên ngang lẫm lấm nói.
Tần Y cười cười, mời Nghệ Phong tiến vào phòng.
Gương mặt cực kỳ tinh xảo, trắng noãn tuyệt mỹ, đôi môi đỏ mọng mê hoặc người. Mái tóc đen dài như thác nước thả xuống, song phong ngạo nghễ dựng lên. Đường cong lả lướt, kiều mỵ cực kỳ.
- Nhìn cái gì?
Sắc mặt Tần Y có chút hơi hồng hồng, sẵng giọng hỏi Nghệ Phong.
- Nhìn Tần Y tỷ, vĩnh viễn nhìn không chán.
Nghệ Phong không che dấu ánh mắt của mình, không kiêng sợ nhìn Tần Y.
Liếc mắt nhìn Nghệ Phong trước mặt, vẫn hơi lộ vẻ ngây ngô, khóe môi nhếch lên tà mị. Hắn lười nhác ngồi ở trên ghế, nhìn thẳng nàng không chớp mắt. Nàng cảm giác trong lòng có chút bối rối.
- Mới bao nhiêu tuổi a, cứ nhìn người ta như vậy, sau này còn nhìn nữ nhân khác như thế nào.
Tần Y ngăn chặn sự bối rồi trong lòng, cười cười nói với Nghệ Phong.
- Tần Y tỷ cho ta nhìn, ta liền không nhìn nữ hài tử khác nữa.
Nghệ Phong nhấp một ngụm trà, nhìn Tần Y rồi bình tĩnh trả lời.
Trong ánh mắt hiện lên một tia nóng bỏng, con ngươi đen nhánh nhìn thẳng nàng. Khuôn mặt Tần Y nóng lên, nàng oán hận nhìn Nghệ Phong một cái rồi hỏi:
- Chuyện hôm nay ở Tĩnh Vân Tông là do đệ làm?
- Hả...
Nghệ Phong hơi ngẩn ra một chút, nhưng ngay sau đó liền nở nụ cười khổ, hắn biết không thể gạt được nàng.
- Ah. Coi là như thế đi, đáp ứng một trưởng bối có cơ hội thì tạo một chút phiền toái cho Tĩnh Vân Tông. Vì thế thừa dịp này tạo ra náo động nho nhỏ.
Nghệ Phong giải thích.
Tần Y nhíu mày nói với vẻ trách cứ:
- Chẳng lẽ đệ còn không biết địa vị của Tĩnh Vân Tông ở đế quốc sao? Đệ còn dám đi chọc?
Tần Y lo lắng không thôi, kiều nhan hoàn mĩ nhíu mày, càng tăng thêm phần xinh đẹp tuyệt trần.
Nghệ Phong đưa tay kéo Tần Y tới ngồi bên cạnh, hắn quay đầu vùi mặt vào mái tóc đen nhánh của nàng.
- Yên tâm đi. Ta tự có cân nhắc.
- Hài tử không thật thà.
Tần Y bất mãn nói thầm một tiếng, nhưng vẫn tùy ý để Nghệ Phong vùi mặt vào mái tóc của nàng.
- Hài tử? Ha ha, Tần Y tỷ, hình như ngày trước lúc tỷ ngủ không được, là ta kể chuyện xưa dụ dỗ cho tỷ ngủ. Chuyện xưa "cô bé lọ lem" không phải tỷ bắt ta phải kể tới mười lần sao?
Nghệ Phong đột nhiên ngẩng đầu, nhìn Tần Y với vẻ trêu chọc.
Khuôn mặt Tần Y liền xấu hổ đỏ bừng lên, mặc dù nàng lớn hơn Nghệ Phong bốn tuổi. Nhưng mà mỗi lần hàn độc của mình phát tác, khi ngủ không được đều là hắn nghĩ mọi biện pháp làm cho mình ngủ. Nguồn: truyentop.net
Từ năm Nghệ Phong lên mười tuổi, hắn phảng phất như thay đổi thành một người khác, từ một Nghệ Phong luôn luôn muốn nàng chăm sóc, từ từ biến chuyển thành chiếu cố nàng.
- Tần Y tỷ!
Nghệ Phong đột nhiên kêu lên.
- Ừ?
- Tỷ không phải là cô bé lọ lem. Từ lúc vừa mới bắt đầu, tỷ đã là công chúa và vẫn luôn là như vậy.
Nghệ Phong đột nhiên nói một câu này khiến Tần Y nghe mà không hiểu gì cả.
- Đệ thật sự có thể trở thành võ giả?
Tần Y đột nhiên hỏi.
Năm năm trước, thời điểm khi Nghệ Phong mười một tuổi vì cứu nàng, bị kỳ nhân đánh một chưởng khiến kinh mạch đứt đoạn. Nàng đã cho là Nghệ Phong vô duyên với võ giả.
- Nha... Ta có chút đặc thù.
Nghệ Phong cười cười, không có giải thích tường tận.
Tần Y cảm giác tóc của mình lại bị Nghệ Phong cầm trong tay thưởng thức, nàng tức giận nói với hắn:
- Sau này đệ không được tới Tĩnh Vân Tông nữa, đó không phải là nơi đệ có thể chọc đến.
Nghệ Phong cười khổ một tiếng:
- Tần Y tỷ, tỷ có biết năm năm nay ta đi đâu không. Thánh tông, ta tới Thánh tông. Chính là nơi mà thế nhân gọi Ma Tông. Ha ha... Cho dù ta không tìm Tĩnh Vân Tông phiền toái thì bọn hắn cũng sẽ tìm ta gây chuyện. Bọn họ miệng nói quân tử chính nghĩa, nào có thể bỏ qua cho người của Ma Tông tà ác?
Tần Y che lại miệng Nghệ Phong:
- Bất kể thế nhân nói đệ như thế nào, ta mặc kệ. Đệ không phải là ác nhân. Cho dù đệ đang ở Ma Tông thì trong suy nghĩ của ta, Nghệ Phong vẫn là người đã cứu ta, đỡ cho ta một chưởng.
Cảm giác bàn tay mềm mại trên môi, khiến cho Nghệ Phong kìm lòng không được liếm một cái. Tần Y nhất thời chấn kinh mạnh mẽ lấy tay ra, trừng mắt nhìn Nghệ Phong nói:
- Không cho phép hồ nháo.
Nghệ Phong cười hắc hắc, hướng về phía Tần Y nói:
- Ma Tông thì Ma Tông. Mặc dù xuất thân không tốt, nhưng thế lực Ma Tông rất lớn. Ha ha, trong thiên hạ có tư cách đối nghịch với ma tông phải là nhân vật lợi hại. Tĩnh Vân Tông còn chưa đủ sức.
Nghệ Phong tiết lộ một chút tin tức khiến nàng cảm thấy hơi yên tâm.
Tần Y liếc Nghệ Phong một cái nói:
- Sau này hạ thấp người một chút, thân phận Ma tông ở bên ngoài có thanh danh rất không tốt.
Tần Y phong tình nhìn hắn, khiến cho Nghệ Phong không chớp mắt, hắn nhìn bờ môi hồng nhuận của nàng.
Ma xui quỷ khiến thế nào mà Nghệ Phong lại đưa đầu qua.
- A!
Tần Y nghiêng đầu tránh thoát, trừng mắt liếc Nghệ Phong, hai gò má đỏ bừng, nàng sẳng giọng:
- Không cho phép hồ nháo. Đệ không còn là tiểu hài tử nữa.
Nhìn con ngươi thâm thúy, khóe miệng tà dị của Nghệ Phong, nàng cảm giác trái tim của mình đập liên hồi. Dùng tay đẩy đầu Nghệ Phong ra, nàng hoảng hốt nói:
- Không cho phép nhìn. Mau đi ra, không cho phép đệ vào phòng ta nữa.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.