“Con xin lỗi vì đã làm tổn thương mọi người.
Con xin lỗi vì bản thân mình đã hèn nhát.
Con xin lỗi vì đã… đã có ý định kết thúc cuộc đời mình!”
“Choang!!!”
Ly nước trong tay chị Ice rơi thẳng xuống đất, ướt hết cả chân mình nhưng không có một ai quan tâm đến điều đó.
Khó khăn lắm mới tìm lại được giọng nói của mình, Ice lên tiếng:
“Em… em vừa mới nói cái gì vậy?”
“Em thật sự xin lỗi…”
“Chuyện từ lúc nào? Tại sao chị và mọi người không ai biết?”
“Em….”
“Em thành thật trả lời câu hỏi của chị!”
“Là khoảng thời gian bốn năm trước khi em lén trở về nước.”
Cả ba và mẹ đều bị sốc, mẹ còn đang bàng hoàng thì nghe thấy tiếng thở nặng nề của ba Mew, vội vàng quay sang xoa xoa ngực cho ông để ông có thể thông khí.
Mew biết, chuyện như vậy là một chuyện mà cả nhà không thể nào chấp nhận nỗi. Suýt nữa thì... Trong lúc bọn họ không hề hay biết gì, suýt thì mất đi đứa con trai duy nhất của mình.
Prim bên cạnh chỉ im lặng rơi nước mắt, đôi mắt nhìn Mew tràn đầy sự đau lòng và trách cứ.
“Vậy... Sau đó, thì sao?” Sau khi bố Mew thở dễ dàng hơn, ông gắng hết sức mình hỏi anh.
“Con về nước, đi theo mọi người ba ngày, bản thân lại chịu không nổi, không thể tiếp tục nhìn. Trong một phút bốc đồng con đã nảy ra suy nghĩ đó.
Con... Đã đến bên cầu, chỉ còn một bước nữa thôi mọi chuyện sẽ kết thúc...
Lúc con đang thầm cầu nguyện cho mọi người thì... Một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mewgulf-em-la-mon-qua-cua-anh/1181681/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.