Được rồi, lần này Gulf đã bình tĩnh hơn nhiều. Dù phản ứng của cả bọn có chút bất ngờ, không thể tin được, nhưng không có kiểu biểu cảm tồi tệ, ghét bỏ hay khinh bỉ mà cậu đã tưởng tượng ra trước đó. Cậu cảm thấy đám bạn này mình chơi thật xứng đáng. “E hèm.” Gulf hắng giọng một cái, kéo tâm hồn đang trên mây của mọi người quay trở lại, rồi giới thiệu tên của từng người từ phía bên Mew vòng qua bên cậu cho Mew làm quen. “Bight, Kao, Tor, cái thằng người nhỏ nhỏ chút xíu này là Plan, Ten, Kaownah, Wheel còn đây thì anh biết rồi, Mild.” Đi hết một vòng Gulf đã giới thiệt hết tên của đám bạn. Có một hai người lớn hơn cậu một hai tuổi, nhưng đa số đều là bạn bằng tuổi cậu. Mọi người dù lớn hơn những cũng ít khi nào xưng là anh-em, chỉ gọi tên hoặc ta-mày như bạn bè thôi. “Bọn em cùng câu lạc bộ đá bóng hồi cấp hai, quen nhau chơi với nhau đến bây giờ.” “Em chào thầy.” Cả đám lại nhao nhao chào lần nữa. “Các em cứ tự nhiên, thoái mái nhé. Lần này tôi ngồi đây với cương vị là người yêu Gulf, các em không cần sợ tôi, nếu không ngại cũng có thể gọi tôi bằng anh lúc không ở trường.” Mew nói. “Dạ.” “Nãy Mild đã gọi món rồi, nếu các em còn muốn ăn thêm gì thì cứ tự nhiên gọi nhé! Hôm nay tôi đãi khách, làm bữa cơm giới thiệu với mọi người cũng là cảm ơn mọi người đã quan tâm chăm sóc Gulf trong thời gian qua nhé.” “Không sao, không có gì ạ. Hôm nay bọn em có hơi bất ngờ nên hơi thất lễ một chúc, mong thầy bỏ qua.” Kaownah nói. “Không sao, từ giờ đều là người một nhà cả rồi. Không cần khách sáo.” “Oa, mày ơi, thật kìa mày, hai người còn mang đồ đôi nữa kìa!!” Plan la lên. “Ui, đúng thật nè!” “Ha ha ha...” Gulf nghe mọi người nói làm cậu ngượng ngùng đến ửng đỏ cả hai tai, cậu là lần đầu tiên mang đồ đôi với người yêu, còn ngồi trước mặt bạn bè như thế này. Phản ứng của cậu làm cả bọn lại được một tràng cười. “Đúng thật chứ, tụi em cứ tưởng Gulf nó thẳng, ai dè nó không nói lời nào mà đã cong mất, làm em không kịp chuẩn bị tinh thần.” “Đấy, giờ hết tò mò người yêu của Gulf là ai rồi nhá, đừng có mà ỷ vào đó mà bắt nạt tao.” Mild nói. “Không, xong hôm nay về tụi tao sẽ xử lý mày, biết mà không nói, làm bọn tao sốc như vậy!” Plan làm sao có thể buông tha cơ hội chọc Mild chứ. “Au? Sao tụi mày không bắt bẻ Gulf kìa, nó là người giấu mà?” “Nè, tao không có giấu nha, tao đã nói sẽ giới thiệu rồi, chả qua thời gian vừa rồi Mew có việc bận, nên mới kéo dài đến hôm nay thôi.” “Rồi rồi, mày nói gì cũng đúng.” Mild giơ tay đầu hàng.
Đang chọc qua chọc lại, đồ ăn cũng đã lên. Cả một bàn tràn ngập món ăn đủ màu đủ vị, có từ hải sản đến thịt, từ chiên đến hấp, rất đa dạng và phong phú. “Mild nay ghê ta, biết gọi món rồi cơ đấy!” “Tao mà lại, lâu lâu mới được đi nhà hàng sang trọng như thế này, không gọi thì phí của trời.” “À chị ơi, lấy cho em thêm ba lồng màn thầu hấp nữa ạ.” Kao nói với nhân viên phục vụ. “Vâng ạ.” “Tụi mày ăn có hết không mà gọi tràn bàn thế?” Gulf cằn nhằn. “Sao thế, không phải tiền của mày mà mày cũng tiếc à?” Kao chọc. “Không, nó tiếc tiền cho người yêu nó!!! Của chồng công vợ mà. Ha ha ha...” Wheel nói. “Mày...” Gulf tức nói không nên lời, nhưng mà đúng là như vậy, cậu cãi thế nào được. “Em ăn cái này đi, nhìn có vẻ ngon.” Lúc cậu còn đang nghĩ xem nên nói cái gì, thì Mew đã gắp cho cậu một miếng sườn nướng mật ong để vào trong dĩa của cậu. Sườn non được nướng vàng ươm, thêm mật ong nên có chút óng ánh, mùi hương tỏa ra cũng rất hấp dẫn người ăn, làm cậu cũng thòm thèm muốn nhanh chóng thử nó. “Dạ. Anh cũng ăn đi.” “Gọi là anh cơ đấy!” Lần này đến lượt Mild chọc, dù cậu đã biết chuyện hai người từ lâu nhưng cũng chưa có cơ hội ở cùng hai người, không biết bọn họ xưng hô như thế nào. LeHaBang “Mày im đi!” Mild ngay lập tức nhận được một cái lườm sắc lẹm từ Gulf. Mọi người bắt đầu động đũa, vừa ăn vừa nói chuyện rất náo nhiệt. Mild chuyền bia cho mọi người trên bàn, đổ ra ly, cả bàn cùng nâng ly lên vì buổi tụ họp ngày hôm nay. “Chúc mừng Gulf thoát ế!” Lý do này là của Plan đó. Cả bàn cùng cạn ly. Đang ăn thì mọi người nghe Kao nói. “Thầy, em hơi tò mò, có thể cho em hỏi một chút được không?” Mew đặt đũa xuống, nghiêm túc ngồi nghe. “Em nói đi.” “Thầy với cậu ấy ai là một(*),ai là không(*) vậy?” (*) Thuật ngữ dành cho thụ và công phổ biến bên giới trẻ Trung Quốc. Một là công, không là thụ.
Nói xong người hiểu cũng im lặng nghe câu trả lời, người nghe không hiểu cũng im lặng để suy nghĩ xem đây là câu hỏi kiểu gì mà lại không với một ở đây? Gulf là nằm trong nhóm những người không hiểu ý của câu này. “Mày hỏi vậy là sao? Một là gì? Không là gì? Tao nghe không hiểu?” Mew vuốt ve tóc của Gulf. “Gulf thì chưa xác định, nhưng tôi là một.” Chốt hạ một câu, làm cả bàn im lặng lần thứ n. “Oa, ha ha ha. Nâng ly nào mọi người! Vì tương lai đồng chí Gulf thân yêu của chúng ta.” Lời tác giả: Thật đen tối!! Gulf cái hiểu cái không lơ mơ cầm ly lên cụng với mọi người. Sau khi giải quyết xong thắc mắc, mọi người lại nói chuyện bình thường trở lại, không khí rất hòa thuận, ấm áp. Ban đầu mấy cậu sinh viên còn ngại ngùng Mew là giáo sư nên còn có chút khép nép, kiềm chế bản thân lại. Nhưng uống vài li rồi, nhìn nhiều mấy cái liền thấy thầy ấy chỉ để ý chăm Gulf từng tí một, cười nói nhẹ nhàng, làm tâm trạng cả bọn cũng thả lỏng theo. Đồ ăn gọi thêm cũng đã được đem lên đầy đủ. Gulf được Mew gắp thức ăn, ăn đến no căng cả bụng. Món nào trên bàn anh cũng đều gắp cho cậu, thấy món nào cậu thích thì lại gắp thêm vài lần. Chỉ duy nhất món tôm hấp nước dừa trên mâm, cả Mew và Gulf đều không ai đụng đến. Lời tác giả: Chắc biết lý do Mew không đụng đến rồi chứ. Ha ha ha!!! Cả một bàn ngập tràn đồ ăn nhanh chóng được mấy cậu thanh niên trai tráng dẹp sạch sẽ, sức ăn công nhận rất lớn. Mọi người uống cũng kha khá bia, những người có tửu lượng thấp đều đã ngà ngà, ví dụ như Gulf. Cậu vui nên uống rất là nhiệt tình, chỉ là Mew biết tửu lượng của cậu nên lúc sau có ngăn không cho cậu uống quá nhiều, dù gì cũng hơn lần trước uống cùng với anh. Ăn xong xuôi, mọi người thảo luận xem nên đi hát kara ở đâu. Gulf sợ Mew cảm thấy phiền nên định không đi. Nhưng Mew lại chủ động nói với mọi người. “Hiện tại ai cũng đều uống hết rồi, đi xa thì không an toàn lắm. Ngay trên nhà hàng này có luôn phòng kara, chúng ta có thể lên đó chơi tiếp.” “Woa, được ạ được ạ.” Mọi người đều tán thành ý kiến này. “Nhưng mà... có thể uống tiếp được không thầy?” cái này là Bight hỏi, dù đã uống khá nhiều nhưng vẫn đang còn tỉnh táo, tửu lượng của nhóm bạn này cũng rất cừ. “Được, nhưng tý nữa ai đi xe thì để xe lại mai đến lấy, hoặc gọi lái xe thuê. Còn không thì bắt xe taxi về nhà, như vậy mới được uống tiếp.” “Đồng ý ạ!” Mew nhanh chóng gọi phục vụ thanh toán, và mở phòng kara, cả bọn cũng di chuyển vị trí. Hết chương 43: .
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]