Sáng hôm sau khi Gulf tỉnh dậy thì chỗ của Mew đã lạnh ngắt rồi, chắc Mew đã đi từ lâu.
Gulf quay lưng lại với hướng cửa sổ, ánh sáng chiếu vào khiến cậu rất chói mắt. Lật người muốn ngủ tiếp thì thấy trên tủ đầu giường có một tờ giấy ghi chú được dán ngay ngắn trên điện thoại của cậu.
‘Dậy thì nhớ gọi điện cho anh, giờ nào cũng được. Anh lên trường có tiết, chiều lại về với em. Yêu em!’
Dòng chữ được viết ngay ngắn thẳng hàng, lời lẽ lại hết sức dịu dàng, khiến bàn dân thiên hạ mới sáng sớm đã được ăn cơm chó rồi.
Gulf đọc tờ giấy cũng bất giác mỉm cười, đến cả chính bản thân cậu còn không biết.
Mở mật khẩu điện thoại, Gulf bấm số gọi cho Mew.
Lúc đó trên giảng đường, không gian hết sức yên tĩnh, bầu không khí cũng có chút căng thẳng, nguyên nhân chính là vì bài tập nhóm mà Mew giao có nhiều nhóm chưa hoàn thành, nhóm hoàn thành rồi thì kết quả không như mong đợi.
Chợt tiếng rung của điện thoại phá tan bầu không khí yên lặng đó, vị giáo sư nhìn màn hình điện thoại, khóe miệng hơi nhếch lên, rồi hướng xuống phía dưới các sinh viên nói.
“Hiện tại lên lại chủ đề của đề tài, dàn dựng lại dàn bài rồi nộp lại cho tôi.”
Nói xong cầm điện thoại đi ra ngoài.
Cánh cửa vừa đóng lại bên dưới đã rôm rả hẳn lên.
“Thấy gì không? Có phải giáo sư vừa mới cười không?” Một bạn A lên tiếng.
“Có ư?” Bạn B trầm ngâm suy nghĩ.
“Hình như là vậy đó. Ai vậy ta? Người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mewgulf-em-la-mon-qua-cua-anh/1181662/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.