Chương trước
Chương sau
Tiếng xì xào xung quanh ngày càng lớn: “Cậu ta là ai vậy?”
“Sao lại được Giáo sư mới về trường đã cưng như vậy?”
“Tại sao cậu ta lại đi ăn với giáo sư?”
“Cậu ta và giáo sư có quan hệ gì vậy? Là họ hàng chăng?”
v…v…
Và hàng vạn tiếng bàn tán khác. Nhưng xui một điều, Gulf nhà ta vô tâm vô tư không để ý cũng như chả nghe thấy những âm thanh đó, chỉ tập trung vào chiếc màn hình điện thoại. TruyenduocvietboiLeHaBang
Tự hỏi Gulf nhà ta đang làm gì? Vâng, cậu đang xem video bắn Pubg. Nhưng chả đợi cậu xem hết trận thì vai đã bị vỗ một cái thật đau, chính Mild – cậu con trai nhiều chuyện đó.
“GULF!!! Chuyện gì vậy? tại sao mày lại đi ăn với giáo sư? Mày với giáo sư có gì mờ ám vậy? Khai nhanh!!!”
“Không có gì, chỉ là thầy chưa quen đường nên ta dẫn thầy ấy đi ăn thôi. Chứ mày nghĩ gì?”
“Không thể như thế, mày biết gì chưa, ta mới nghe mấy đứa nói…” Mild còn chưa nói hết câu đã có một thanh âm nam trầm cắt ngang.
“Em nghe thấy gì? Em có muốn ăn cùng không?” Chính là ngài Mew hai tay đang bưng hai dĩa cơm cho anh và cậu.
Nghe thấy Mew hỏi, Mild quay lại nở một nụ cười rất chi là lấy lòng:
“Không ạ! Em đã ăn rồi. Em đến là chỉ vì muốn nói với Gulf rằng gặp ở nhà sau nhé!”
Quay sang nói vói Gulf một câu như vậy rồi co cẳng chạy trước, không thèm nghe câu trả lời của Gulf, làm cậu hoang mang một trận. Lẩm bẩm trong miệng:
"Thật khó hiểu, giáo sư có đáng sợ đến vậy sao?”
Ngẩn đầu lên thấy Mew đang mỉm cười với cậu, đưa dĩa cơm cho cậu:
"Của em đây."
Giáo sư nhìn rất hiền như vậy mà. Gulf nghĩ.

Nhận dĩa cơm từ giáo sư, nói cảm ơn rồi mời thầy dùng bữa, thật là một đứa trẻ lễ phép. Nhìn thấy món khoái khẩu, cậu không thể nhịn được nữa rồi, cái bụng này đã không ăn gì từ sáng rồi, cậu ăn như bị bỏ đói mấy ngày vậy.
Mew vừa ăn vừa nhìn cậu, sợ cậu nghẹn còn mở cả nước cho cậu, là nước thạch trái cây mà cậu thích. Hiện tại cậu chả còn tâm trí nào để nghĩ xem nó là trùng hợp hay là thầy ấy biết sở thích của mình. Trong mắt cậu hiện tại chỉ còn thịt xào húng quế.
"Em ăn từ từ thôi kẻo nghẹn, không ai dành với em hết."
Nhẹ nhàng nói với cậu, rồi gắp luôn cả phần của mình vào đĩa của cậu.
"Không sao đâu, thầy ăn đi, em ăn vậy là đủ rồi."
Hột cơm còn dính bên mép làm Mew phải nở một nụ cười cưng chiều, với tay lấy hạt cơm đó xuống, rất tự nhiên cho vào miệng và nói:
"Không sao, em phải ăn nhiều vào, em rất ốm."
Gulf mới phản bác lại:
"Em không có gầy, thằng con trai gần 70kg như em gầy chỗ nào cơ chứ!"
Giọng mũi như đang làm nũng ấy thật khiến người ta muốn phạm tội mà. TruyenduocvietboiLeHaBang
"So với tôi thì em vẫn còn gầy lắm. Ăn nhiều vào." Mew nói.
Gulf nhìn Mew rồi nhìn lại mình. Cũng phải, dù chiều cao tương đương nhau nhưng thầy ấy thật có cơ có thịt, lúc sáng lúc đụng vào ngực của thầy ấy cảm giác thật là chắc chắn, chắc thầy ấy có tập gym.
Gulf nghĩ vậy nên cắm cụi ăn, không để ý thấy thầy ấy cho cơm lấy từ bên miệng cậu bỏ vào miệng thầy.
Sau khi ăn cơm xong, Gulf đứng dậy nói cảm ơn thầy toan đi về nhà thì nghe thầy nói để thầy đưa về. Cậu ngơ ngác hỏi:
"Không phải chiều thầy còn có tiết sao?"
"Không có. Tôi đâu có nói với em là tôi có tiết."
"Không sao nhưng em tự về được ạ. Em về với bạn."
"Không phải bạn em đã về trước rồi sao?"
Hỏi xong cũng không chờ Gulf trả lời đã cầm cổ tay Gulf đi đến nhà xe.

Ngơ ra vì cảm giác nơi cổ tay, Gulf để yên cho Mew dẫn mình đi. Cậu không bài xích cái nắm tay này của thầy, không những vậy còn cảm thấy có chút cảm xúc không biết là gì trong lòng. Rất ngứa, cứ râm ran nơi đáy lòng khiến Gulf mãi mê nghĩ về nó đến mức đã lên xe rồi nhưng cậu vẫn không có chút nhận thức nào.
Sau khi ngồi vào ghế lái, nhìn cậu con trai đang ngẩn ngơ bên cạnh mình, Mew chỉ biết lắc đầu cười trừ 'Thật không biết làm sao với em'.
Ghé sát lại Gulf, Gulf giật mình nâng tay chống lại Mew tránh để Mew lại gần mình thêm nữa
"Giáo sư, người đang làm gì vậy?"
Khuôn mặt muốn bao nhiêu khả ái có bấy nhiều khả ái. Kéo dây thắt an toàn cài lại cho Gulf, Mew trả lời:
"Thấy em mãi không có động tĩnh nên tôi mới thắt dây lại giúp em."
Nghe xong biết mình nghĩ nhiều rồi nên cậu cúi đầu rất thấp, lí nhí nói cảm ơn. Thấy vậy Mew cũng không nói gì, hơi mỉm cười rồi khởi động xe đi.
Gulf ngại không khí ngại ngùng trên xe nên nhắm mắt muốn giả vờ ngủ nhưng người xưa có câu:
"Căng da bụng chùng da mắt." TruyenduocvietboiLeHaBang
Không được bao lâu cậu đã ngủ thật mất. Đến lúc nghe thấy anh gọi, mơ màng tỉnh giấc thì đã đến nhà. Mở đôi mắt nhập nhèm cậu lầm bầm:
"Đã đến nhà rồi sao? Thật nhanh."
Quay sang Mew cậu nói:
"Cảm ơn thầy đã đưa em..."
Không nói được hết câu vì cậu đã chết đứng khi Mew thơm nhẹ lên trán cậu. Vuốt tóc cậu rồi nhẹ nói:
"Mai gặp lại em, mèo nhỏ."
Hết chương 3:
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.