Mặc dù nhảy từ sân thượng xuống, nhưng may sao bệnh viện này không quá cao nên khi được đưa vào cấp cứu thì Hạ Anh được các bác sĩ nhanh chóng cấp cứu và qua được cơn nguy kịch.
Hạ Anh dần dần có lại ý thức thì nghe được giọng nói bên cạnh.
"Bác sĩ, nhịp tim của bệnh nhân trở lại rồi."
Cô nghe thấy đủ loại tạp âm máy móc ở xung quanh mình. Lúc này thì Hạ Anh đã biết, cô vẫn còn sống. Muốn chết cũng... khó đến vậy sao? Năm lần bảy lượt cô nghĩ đời mình đến đây là kết thúc thì cô lại được cứu. Thật sự thì Hạ Anh đâu muốn tiếp tục sống đâu chứ? Tại sao ông trời lại trêu ngươi cô như vậy? Nhưng nếu cô sống thì không phải cô vẫn phải tiếp tục ở bên Hàn Thiên Phong sao? Không... Cô không muốn như thế. Tuyệt đối không thể để cho hắn biết cô vẫn còn sống.
Ngay lúc bác sĩ vui mừng định ra ngoài báo tin vui thì Hạ Anh vội vàng lên tiếng kêu ông.
"Bác sĩ... khoan... khoan đã..."
Giọng nói của cô cực nhỏ, nhỏ đến mức tưởng chừng như không ai nghe thấy. May thay cô y tá ở bên cạnh cô đã để ý đến cô, cô ấy liền gọi bác sĩ.
"Bác sĩ Hà, bệnh nhân tỉnh rồi. Cô ấy đang gọi chú."
Vị bác sĩ kia vừa nghe liền quay trở lại. Ông đi đến bên giường của Hạ Anh, cúi xuống, ông nhẹ nhàng hỏi cô.
"Cô Hạ Anh muốn nói gì với tôi sao?"
Hạ Anh thì thào bên tai bác sĩ:
"Ông có thể... giúp tôi.... một chuyện được không?"
"Được.Cô cứ nói."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/met-roi-em-buong-tay-anh-nhe/1733832/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.