Sáng sớm hôm sau, Hạ Anh tỉnh dậy, nhìn thấy chiếc chăn được đắp cho mình thì hơi ngạc nhiên. Ban đầu cô nghĩ là do Hàn Thiên Phong đắp nhưng càng nghĩ lại càng thấy không khả thi. Nhìn lại chiếc chăn này cô lại thấy rất đỗi quen thuộc. Khi nhớ lại thì Hạ Anh nhớ ra đây là chiếc chăn mà mỗi sáng thức dậy ở sofa cô đều đắp nó. Thì ra là dì Lâm đắp nó cho cô. Hạ Anh luôn nghĩ chiếc chăn đó là do dì Lâm đắp mà không phải là Hàn Thiên Phong vì trong đầu cô chưa bao giờ có suy nghĩ là Hàn Thiên Phong quan tâm cô. Một chút cũng không.
Hạ Anh ngồi dậy, nhìn thấy Hàn Thiên Phong vẫn còn ngủ, cô nhẹ nhàng đi ra khỏi phòng để hắn không bị thức giấc. Nhưng cô không biết từ khi cô ngồi dậy hắn đã tỉnh. Nhất cử nhất động của cô đều lọt vào tầm mắt hắn. Nhìn dáng vẻ của cô lúc bước ra khỏi phòng khiến khóe môi hắn chợt cong lên, ý cười hiện lên trong mắt. "Đúng là cũng có lúc dễ thương thật." Nghĩ vậy rồi hắn vẫn tiếp tục nhắm mắt, nằm im.
- -
Xuống đến bếp thì Hạ anh đã thấy dì Lâm cặm cụi nấu đồ ăn sáng, cô vội bước đến.
"Dì để con làm cho."
Dì Lâm quay sang nhìn cô, mỉm cười.
"Không sao! Để tôi làm được rồi. Sao hôm nay cô dậy sớm thế?"
"Tại tối qua con ngủ sớm quá nên hôm nay dậy sớm ạ." Hạ Anh cười hì hì trả lời.
"Cô nên ngủ nhiều vào. Tôi thấy dạo trước cô có vẻ mất ngủ."
"Vâng. Con biết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/met-roi-em-buong-tay-anh-nhe/162668/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.