Sau khi ăn trưa xong thì ai về nhà nấy. Về đến nhà thì bà Hàn bảo Hạ Anh:
“Đi dạo cả buổi chắc con cũng mệt rồi. Mau đi nghỉ ngơi đi.”
“Dạ.” Hạ Anh nghe lời bà đi về phòng mình.
Sau khi Hạ Anh rời đi thì Hàn Thiên Phong cũng đi ngay sau đó. Thấy hai người họ mỗi người một ngả thì bà Hàn cũng không mấy cảm thấy làm lạ, bà chỉ lắc đầu. Làm sao bà không hiểu tính khí của con trai mình chứ. “Nhất định nó đã bắt con bé ra ngủ riêng.” Bà Hàn thầm nghĩ. Sau đó bà đi xuống nhà tìm dì Lâm.
Thấy dì đang tưới cây trong vườn thì bà gọi dì vào. Vì dì Lâm làm ở nhà họ Hàn đã lâu nên họ không quá câu nệ tiểu tiết mà trực tiếp ngồi xuống sofa trò chuyện.
“Chị Lâm, chị thấy con bé Hạ Anh thế nào?” Bà Hàn lên tiếng hỏi trước.
“Tôi cảm thấy cô Hạ Anh rất tốt. Cô ấy rất hiền lành. Mặc dù là tiểu thư quyền quý nhưng đối xử với chúng tôi rất tốt. Cô ấy còn là một người con có hiếu nữa.” Dì Lâm không cần suy nghĩ nhiều mà trả lời ngay lập tức.
“Tôi cũng thấy vậy. Chỉ tiếp xúc với con bé chưa đến một ngày mà tôi đã vô cùng thích nó. Hạ Anh là một đứa nhỏ vô cùng hiểu chuyện. Tôi cứ tưởng mình quá đơn giản nên liền thích con bé như vậy. Không ngờ một người khó tính như chị mà cũng thấy vậy thì có vẻ đúng là con bé rất tốt.” Bà cười cười nói.
“Nhưng chỉ có điều cậu Thiên Phong luôn lạnh nhạt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/met-roi-em-buong-tay-anh-nhe/162665/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.