"Anh Lưu Trình?" Hạ Anh ngạc nhiên nhìn anh.
Lưu Trình là hàng xóm lớn lên cùng cô từ nhỏ. Anh hơn cô hai tuổi, anh rất cưng chiều cô. Cũng vào ba tháng trước, anh đã ra nước ngoài để định cư cùng gia đình, nhưng không biết vì sao hôm nay anh lại ở đây.
"Sao vậy? Nhìn thấy anh mà không vui sao?" Nhìn nét mặt ngạc nhiên của cô, Lưu Trình lại nghiêng đầu, tỏ vẻ khó hiểu hỏi.
"Không phải! Em vui còn không kịp nữa là. " Lúc này Hạ Anh mới nhận ra biểu cảm của mình hơi sai, nên cười cười. Cô ôm anh. Một cái ôm như của em gái dành cho người anh trai. Anh cũng vòng tay ôm cô, nhưng cái ôm của anh nó không đơn giản như vậy. Đây là cái ôm đầy yêu thương, đầy nhớ mong mà anh đã dành cho cô trong suốt thời gian qua.
"Mà sao anh lại ở đây? Không phải anh đang ở Mỹ sao?"
"Anh nhớ em nên về đấy."
"Em còn lâu mới tin." Cô bĩu môi, tỏ vẻ không tin.
Nhìn bộ dạng này của cô, anh bật cười thành tiếng.
"Gia đình anh có một số việc nên quay về nước để giải quyết thôi. Nhanh thôi thì anh lại phải bay rồi."
"Công việc quan trọng lắm hả anh?"
"Ừm." Anh gật đầu. "Nhưng không quan trọng bằng em."
"Anh lúc nào cũng đùa em. Em không chơi với anh nữa giờ."
"Được được. Không đùa nữa. Được chưa?" Anh cười sủng nịnh nhìn cô. Lưu Trình quay sang nhìn dì Lâm, rồi lại hỏi cô. "Đây là...."
"Đây là dì Lâm." Nói rồi cô ôm lấy dì, mỉm cười hạnh phúc. "Người mẹ thứ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/met-roi-em-buong-tay-anh-nhe/162661/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.