Sáng hôm sau, khi tỉnh dậy thì Hạ Anh đã không thấy hắn đâu. Bước xuống nhà, cô liền thấy dì Lâm. Cô đi lại chỗ dì hỏi:
"Anh.. Anh Phong đi làm rồi hả dì?"
Thấy cô, dì Lâm ngừng công việc, ngẩng mặt nhìn cô trả lời:
"Cậu ấy đi làm từ sớm rồi cô. Mà cô ăn sáng luôn không ạ?"
"Ừm... Dạ thôi ạ! Lát cháu ăn sau."
Cô xoay người định đi lên lầu thì bàn tay bị thương của cô vô tình bị dì Lâm nhìn thấy. Dì Lâm sửng sốt, nắm tay cô lại.
"Tay cô bị làm sao vậy?" Dì Lâm lo lắng hỏi han cô.
Hạ Anh vội giấu tay ra đằng sau, cúi đầu nói nhỏ:
"Cháu không sao! Không cẩn thận nên bị thương thôi ạ."
"Sao cô lại bất cẩn như vậy! Xử lí vết thương cũng không tốt gì cả, nhỡ bị nhiễm trùng thì sao?" Dì Lâm lấy cánh tay bị cô giấu sau lưng nhìn thật kĩ.
"Lại đây để tôi làm lại cho." Nói rồi dì Lâm dắt tay cô đi qua phòng khách, đỡ cô ngồi xuống, rồi lấy hộp sơ cứu ra xử lí vết thương cho cô. Trong lúc xử lí, dì cũng không quên làu bàu:
"Là con gái thì cô nên chú ý một chút. Vết thương như vậy nhỡ để lại sẹo thì làm sao? Sau này nếu như có việc gì thì cô nên gọi tôi hoặc những người khác làm, đừng để mình bị thương." Xử lí xong vết thương, thì dì dặn dò cô:
"Thời gian tới cô đừng động vào nước. Cô nên cẩn thận hơn, đừng để bị thương nữa."
Hạ Anh nhìn dì Lâm. Những lời nói của dì Lâm như lời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/met-roi-em-buong-tay-anh-nhe/162659/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.