Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96
Chương sau
Mặc Quân kéo tay của Giang Hạ Vân ra bên ngoài. Anh kéo cô vào xe ô tô của mình. Xe bắt đầu lăn bánh khỏi nhà của Lý Nam Phong. Giang Hạ Vân phẩn nộ, cô tức giận hỏi:”Anh bị điên à? Tôi với anh có quen biết sao?” “Cô chỉ cần biết, bây giờ cô là bạn gái của tôi, đứa con trong bụng cô cũng là của tôi!” “Anh cao thượng quá nhỉ? Hẳn là Lý Nam Phong bảo anh làm vậy phải không? Chỉ cần nói cho tôi biết, điều gì tôi cũng có thể giúp anh!” “Cô có 10 tỷ không?” Giang Hạ Vân im lặng. 10 tỷ, con số đó chắc chắn là cô không có rồi. Mặc Quân biết cô không có nên mới nói như vậy. Từ nãy giờ cô quên hỏi, anh ta là đang định chở mình đi đâu vậy chứ:”Này! Thả tôi bên đường đi! Anh định chở tôi đi đâu?” Mặc Quân lạnh lùng buông ba chữ:”Im lặng đi!” Anh càng ngày càng đạp gas nhanh hơn. Đi khoảng hơn hai tiếng đồng hồ, Giang Hạ Vân cũng đã ngủ mất. “Này! Dậy đi! Tới nơi rồi!” Giang Hạ Vân ngồi dậy. Đây là đâu vậy? Xung quang toàn là cây cối, như một khu rừng vậy. Còn không có một bóng người nào nữa chứ! Mặc Quân kéo tay Giang Hạ Vân lên căn biết thự góc trong rừng. Ở đây mà lạc là khỏi ra ngoài luôn, thật đáng sợ mà. “Bây giờ, cô yên tâm ở đây đẻ đứa con đó ra đi! Đừng làm gì cả!” Giang Hạ Vân nhìn xung quanh, một bóng người cũng không có. Yên tâm cái nổi gì ở cái nơi hẻo lánh này:”Tại sao tôi phải ở đây?” “Muốn trả thù không? Muốn thì ở đây đi!” “Trả thù Lý Nam Phong sao? Chỉ vì anh ta không thừa nhận con tôi thôi sao? Tôi không rãnh làm ba cái chuyện con nít đó!” Mặc Quân nhìn Giang Hạ Vân rồi nói:”Lẻ nào cô không quan tâm ba mẹ cô mất như thế nào? Tại sao cô lại là trẻ mồ côi. Cô không muốn biết à?” “Làm sao anh biết?” “Cô chỉ cần biết, tôi là người rất thân thuộc với cô! Ba mẹ cô vì gia đình đó nên mất! Như vậy, có đáng để trả thù không?” “Làm sao tôi tin được anh?” “Vì tôi là Mặc Quân! Anh trai của Mặc Linh Hoa.” Giang Hạ Vân rất hoang mang. Cái tên Mặc Linh Hoa, rõ ràng là tên của cô mà. “Tôi là Mặc Linh Hoa! Đó là tên trước khi vào cô nhi viện!” “Đúng! Cô là Mặc Linh Hoa, em gái ruột của tôi! ADN tôi đang làm rồi, kết quả cô có thể tự xem!”
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96
Chương sau