Khẽ mở mắt nhìn quanh phòng, ánh sáng của nắng chíu vào căn phòng màu xám làm chói cả mắt. Cả người tôi mỏi nhừ, cố gắng lắm mới ngồi dậy nổi. Tập vào bài căn cơ, bấm huyệt nhẹ trên giường. Tối qua đã có chuyện gì xảy ra nhỉ? Nhưng mà... chợt nhớ ra.. tôi đang ở đâu thế này? Mở to mắt, nhìn quanh căn phòng lạ lẫm. Cơ mà cũng không lạ gì cho lắm. Cái bộ bàn ghế ấy tôi đã từng ngồi rồi, cái áo khoác màu xám treo ở cửa tủ tôi đã mặc rồi.. chẳng lẽ đây là phòng của...
- Dậy rồi à?
Giọng nói phát ra bên cạnh, tôi quay sang nhìn thì bị á khẩu. Hắn bỉ vắt một chiếc khăn ngang bụng để lộ cơ thể nam tính của mình. Mái tóc nâu ướt nhẹp rũ xuống nhỏ từng giọt nước xuống nền nhà. Mắt tôi trợn trắng khi nhìn thấy hắn, miệng há ra cực lớn. Che mặt lại, tôi la toáng lên.
- La cái quái gì chứ? Không mau ra ngoài cho tôi thay đồ.
Hắn nói xong tôi liền nhảy xuống khỏi giường, mắt nhắm mắt mở chạy ngay ra ngoài đóng rầm của lại. Đứng tựa lưng vào cửa, tim tôi đập thình thịch, mặt nóng lên như vừa mới trong lò hấp ra. Tôi gần như đã thấy tất cả rồi. Ôi mẹ ơi, đôi mắt trong sáng tinh khiết của tôi bị hắn quăng bùn vào rồi. Aaa.. trong đầu tôi bây giờ hiện đầy hình ảnh cái tên đáng ghét đó. Chạy xuống bếp, mở nước rửa mắt thật sạch. Chết tiệt, tiêu tàn đời tôi rồi...
- Chưa về à? Vậy ở lại ăn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/met-moi-roi-thi-hay-quay-lung-lai-vi-em-van-o-day/2177018/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.