Trong lúc làm vệ sinh, tôi cứ lén nhìn hai người họ. Dù biết trong lòng rất khó chịu khi thấy cảnh đó nhưng lại không thể nào thôi quan tâm đến hắn. Từng cử chỉ âu yếm, lau mồ hôi cho Sơn Thảo, những hành động quan tâm đều được hắn thể hiện thật tình cảm.
- Nhìn gì thế mày?
- Có gì đâu. Thôi làm nhanh đi.
Phương Anh đứng bên cạnh, ngưng quét rác, vỗ vai tôi. Tôi chỉ cười trừ, lắc đầu rồi giục nó làm cho xong việc.
---_-_-_---
Lao động xong cũng gần 9 giờ, về đến nhà, tôi nằm ường ra giường. Những khi có mẹ bên cạnh, chuyện buồn vui tôi đều kể cho bà ấy, kể xong tâm trang cũng cảm thấy thoải mái hẳn. Bây giờ cứ cảm thấy mình lạc trôi thế nào ấy. Mọi người dần rời xa tôi, chỉ còn mình tôi với cái bóng vô dụng của mình. Chợt tôi nhớ đến cái tên tôi quen trên game. Cũng mấy bữa rồi chưa gặp nhau nhỉ? Vội ngồi bậc dậy đi thay đồ.
---_-_-_----
Vẫn là quán nét cũ nhưng người trông quán là một anh trông mặt mày cũng sáng sủa, chững chạc, tay có xăm dòng chữ bằng tiếng anh. Trông gương mặt có vẻ hơi.... du côn
- Mấy tiếng?
- Một ạ!
Giọng anh ta hơi già dặn và trầm. Chắc hơn tuổi tôi cũng khá. Nghe tôi nói, anh ngước mặt lên nhìn rồi như người mất hồn, anh ta nhìn tôi chằm chằm không chớp mắt. Huơ huơ tay trước mặt, anh hơi giật mình rồi mở một máy gần cửa cho tôi.
- Máy 28 nha em.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/met-moi-roi-thi-hay-quay-lung-lai-vi-em-van-o-day/2177014/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.