Rời khỏi tiệm mì nhỏ ven đường. Một cơn gió lạnh chợt thổi qua. Tôi khẽ run người, tay vòng qua ôm lấy cơ thể nhỏ nhắn. Thật tình, thường ngày những chuyện này luôn được tôi chuẩn bị kĩ càng lắm cơ mà. Cớ sao dạo này tôi hay quên thế này? Đang suy nghĩ vu vơ thì một cảm giác ấm áp bao bọc lấy tôi. Cậu ta đang khoác lên người tôi chiếc áo bomer màu xám được cậu giữ ấm từ chiều giờ.
- Cứ khoác vào đi. Tôi là con trai, tôi chịu được.
Tôi thấy cậu ta đang dần run lên vì lạnh nên tôi định trả lại áo thì bị cậu nhanh miệng hơn. Chiếc xe lao nhanh giữa dòng xe vẫn đang tấp nập. Một cảm giác hạnh phúc đang trào dâng trong lòng ngực. Mặt tôi dần ấm lên. Phải chăng ngọn lửa tình yêu đang bùng cháy trong tôi?
----_-_-_---
Về đến nhà tôi. Cả hai tự dưng trở nên bối rối đến lạ. Tạm biệt nhau bằng cái hành động vẫy tay và hai từ đơn giản. Cậu ta nhanh chóng chạy đi mà quên cả chiếc áo khoác tôi đang mặc. Lủi thủi bước vào nhà. Nó trống trơn, cô đơn và lặng lẽ. Mẹ tôi chẳng biết đang thế nào. Ăn uống có quen miệng không? Vẫn đang chữa trị tốt chứ? Hàng ngàn câu hỏi cứ quanh quẩn trong đầu mỗi khi về đến nhà. Thay ra bộ đồ có in hình doremon. Tôi ngồi nhìn ngắm mãi chiếc áo khoác của cậu ta. Chẳng hiểu vì gì mà trái tim tôi cứ đập loạn cả lên bởi mọi hành động của cậu ta. Cái cảm giác bức rức đến khó chịu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/met-moi-roi-thi-hay-quay-lung-lai-vi-em-van-o-day/2177004/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.