Đầu tôi đau buốt, cố gắng lắm mới ngồi dậy được. Cả người tôi ê ẩm cả lên khi phải nằm trên đất cứng. Gì? Đất ư? Tôi hoảng hồn nhìn xung quanh, bây giờ tôi mới nhận ra tôi đang ở trong một căn phòng kín. Mùi hôi bốc lên từ căn phòng cũ trở nên nồng nặc. Nhìn lại chiếc đồng hồ trên tay, những cây kim không hề chuyển động. Nó đã bị hỏng rồi sao? Tôi phải làm sao đây, mọi người vẫn còn ở đây không, hay là đã về hết? Không thể nào. Chắc chắn họ sẽ nhận ra sự thiếu vắng của tôi chứ. Chạy đến cửa chính, tôi dùng hết sức đập mạnh vào cửa. Tiếng la hét kêu cứu của tôi vang vọng bên trong căn phòng.
Đã hơn 2 tiếng rồi vẫn chưa thấy ai cả, tôi ngồi xuống đất. Bây giờ tôi chẳng còn chút sức lực nao nữa cả. Tay tôi đang chảy máu rất nhiều, từng giọt nước mắt đang dần tuôn trào. Giọng tôi khàn đi, chẳng thể thốt nên lời. Bỗng cái tiếng gọi mà tôi đang mong đợi đã ở rất gần đây.
- Nhã Uyên.. cậu đang ở đâu?
- Cứu với, tôi ở trong này.
* Bên ngoài, Hải Đăng nghe được tiếng kêu cứu phát ra từ căn nhà cũ kĩ. Từ từ tiếng đến cánh cửa, tiếng kêu cứu từ bên trong lại cất lên. Lúc này, cậu đã chắc chắn bên trong là Nhã Uyên. Vội đi tìm người giúp vì cửa đã bị khóa lại bằng ổ khóa và đầy vòng xích nên cậu chẳng thể làm gì được.*
Hắn đã đến, cảm ơn vì hắn đã đến. Tôi ngồi phịch xuống nền
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/met-moi-roi-thi-hay-quay-lung-lai-vi-em-van-o-day/2176979/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.