Kể từ ngày hôm đó, tôi giảm bớt thời gian dành cho hắn. Có thể nói rằng tôi và hắn gần như xem nhau là người vô hình. Tôi thường diện đủ lí do bận rộn để tránh đi cùng hắn. Đã gần đến ngày đi du lịch biển của trường nên hắn và Sơn Thảo hay đi cùng nhau để tập luyện gì gì đó. Ngồi trong lớp nhìn cả 2 đang tập hát mà lòng tôi đau thắt. Tôi thấy họ thật xứng đôi. Trai tài gái sắc, có lẽ họ sinh ra là để dành cho nhau. Tôi chỉ là một người qua đường đứng nhìn họ hạnh phúc
- Ê Uyên! Làm gì mà thừ người ra thế?
Tôi giật mình nhìn xem người vừa vỗ vào vai tôi. Ra là An An, dạo này tôi và nó cũng ít nói chuyện hẳn.
- Không có gì
- Đừng dối lòng. Mày nghĩ trong 5 năm qua. Tao không hiểu mày à?
Ừ.. nó là người hiểu tôi nhất. Tôi chẳng nói nó cũng biết tâm trang tôi lúc này đang rất rối bời. Có thể gọi là thần giao cách cảm
- Tao biết tin Sơn Thảo và Hải Đăng đã được hứa hôn từ trước. Nhưng mà mày đừng nản chí. Tao không tin Hải Đăng không có tình cảm đối với mày.
Nghe nó nói tôi cũng thấy vui trong bụng. Nhưng tôi vội xua tan đi những suy nghĩ vô vị đó.
- Bớt lảm nhảm cho đời nó đẹp.
- Trời ơi, Uyên à! Chẳng lẽ mày định buông xuôi vậy sao? Mày phải tiến đến đi chứ. Mày cứ đứng đó mãi thì có ai biết được mày đang bị gì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/met-moi-roi-thi-hay-quay-lung-lai-vi-em-van-o-day/2176964/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.