Tiếng chuông vang lên, tất cả học sinh ùa ra khỏi lớp. Hắn vẫn ngủ, tên này hôm nay bị sao vậy nhỉ? Ngủ tận ba tiết rồi còn gì. Tôi lay vai hắn, hắn ngã phịch xuống đất như bao cát. Cả người hắn chẳng còn chút sức lực nào. Tôi hoảng hốt la toáng lên. Bọn con trai cõng hắn xuống phòng y tế, tôi lo lắng chạy theo sau.
Đứng bên ngoài đợi cô y tế khám mà lòng dạ cứ không yên. Phải chi tôi kêu hắn sớm hơn, phải chi tôi để ý hắn một chút thì đã không phải như vậy. Cô y tá bước ra, tôi tiến đến, cô biết rằng tôi đang lo lắng cho hắn nên lên tiếng trước.
- Do ăn uống không điều độ nên bị thiếu máu. Tôi đã thực hiện truyền máu cho cậu ta. Khi tỉnh dậy cần phải bồi bổ mới lấy lại sức khỏe. Em đã có thể vào thăm.
Tôi cám ơn cô rồi đi vào trong. Cái tên này sao lại xem thường sức khỏe của mình như thế chứ? Lần trước là dầm mưa, lần này lại không ăn dẫn đến thiếu máu. Bộ hắn muốn chết lắm sao?
Ngồi bên cạnh giường bệnh, nhìn thân thể hắn gầy đi trông thấy tôi không thể kiềm lòng. Tấm lòng yêu thương cao cả của một người mẹ bỗng trỗi dậy trong tôi. Tôi đi xuống cantin mua cháo cho hắn. Tôi luôn thắc mắc, nhà hắn nhiều thức ăn như thế mà lại để cậu nhịn đói sao? Vậy lí do gì khiến cậu trở nên chán ăn như vậy?
Đem hộp cháo lên phòng, thấy hắn đã tỉnh, tôi chạy đến bên cạnh.
-
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/met-moi-roi-thi-hay-quay-lung-lai-vi-em-van-o-day/2176945/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.