Người Hegel mỗi ngày đều rất bận rộn, bọn họ phải gieo trồng, thu hoạch, còn phải chăn thả gia súc.
Tuy rằng mọi người đều ở cùng một chỗ, nhưng lại không có ai lắm miệng bà tám. Bởi vì so với ở sau lưng nghị luận người khác, bọn họ tình nguyện cưỡi sói xám chạy vài vòng, đi vào trong rừng rậm thử xem có thể kiếm một ít thịt trở về cải thiện chất lượng bữa ăn hay không.
Thời gian như nước chảy, một tháng nữa lại qua đi.
Khi Cát Lâm soi gương, suýt chút nữa không nhận ra bản thân.
Quầng mắt thâm đen, làn da tái nhợt, vẻ mặt suy sút, râu ria xồm xoàm, trên người mặc bộ đồ rộng thùng thình.
—— Cái hình tượng này, ai không biết còn tưởng anh chơi xì ke chắc luôn!
Cát Lâm ảo não vỗ ót, nhanh chóng cầm dao cắt xén đám râu trên cằm mình.
Hegel rất khép kín, nhưng khép kín không có nghĩa là nguyên thuỷ.
Nơi này có gương, có bàn chải đánh răng, có kéo, có xà phòng... chất liệu mấy thứ đó tuy rằng không giống ở địa cầu, hình dáng cũng khác xa nhưng công hiệu lại y chang.
Hegel không khai thác quặng sắt và cũng không cần, trình độ thủ công ở đây rất cao, có thể nhanh chóng đem xương cốt, răng nanh, móng vuốt Hải Tích biến thành từng món từng món công cụ hữu dụng, bao gồm cả dao cạo râu.
Lưỡi dao hình bán nguyệt được mài bóng loáng, độ cong rất sát làn da, tay cầm bằng gỗ, khuyết điểm là quá sắc bén, mỗi lần Cát Lâm sử dụng đều phải thật cẩn thận, sợ lỡ tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/meo-zilla/215813/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.