Toà thành bằng đá này và sơn cốc đỏ rực kia thuộc về Hegel.
Hegel là một địa danh, nghe nói nơi này là cố hương của Chiến thần.
Cát Lâm theo ông chủ quán Eade leo lên chỗ cao nhất tòa thành, đẩy ra một cái cửa nhỏ đi vào trên đỉnh thành, trước mắt là mười lá cờ dài màu đỏ vàng lay động theo gió.
Eade mập dùng tay đẩy nó ra, ánh vào mi mắt là mặt biển xanh lam trong suốt rực rỡ.
Thì ra phía sau triền núi - nơi xây toà thành này, chính là bờ biển.
Cát Lâm trong lòng hơi động, suy nghĩ về liên hệ giữa nơi này và Bạch Sa Loan.
Bạch Sa Loan là vốn là phần lục địa bị biển ăn sâu vào, mà Hegel lại giống một cái sừng vươn ra, ba mặt hướng biển.
Nước biển trong xanh, độ trong suốt cực cao, thậm chí có thể nhìn thấy rõ những hạt cát nhỏ vụn được sóng biển mài dũa trên bờ bên dưới, cái loại vẻ đẹp nhẵn nhụi bình dị đó rất có sức hút.
Nước biển xinh đẹp như thế Cát Lâm chỉ từng thấy trên tấm áp phích quảng cáo du lịch, ít nhất ở Bạch Sa Loan thì anh chưa thấy bao giờ.
Bạch Sa Loan có một cái tên xinh đẹp, nhưng không có bờ cát màu trắng, thú vị chính là Hegel lại trái ngược với nó, bờ biển trải dài bởi hạt cát trắng tinh, bãi biển vắng vẻ tựa như nơi không có dấu chân con người.
"Thế nào? Phong cảnh không tồi, đúng chứ?" Ông chủ quán rượu ở bên cạnh hỏi.
Cát Lâm gật đầu, thả lỏng cánh tay, tâm trạng anh giờ rất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/meo-zilla/215811/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.