Chương trước
Chương sau

Cát Lâm cảm thấy nhận thức của mình về Eloca có sai lệch rất lớn.
Nhận thức của anh về người Hegel cũng có sai lầm.
Trước khi bước lên con đường mà sống chết không rõ, anh dựa vào 'mặt mũi' của Thần, tổng cộng đạt được vũ khí - một món, giày thoải mái vừa chân - một đôi, bao tay may thêm da lông dày - một đôi, còn có một đống khoai tây sung làm đồ ăn.
Trọng lượng cái túi trong tay không ngừng tăng lên, Cát Lâm nhịn không được hỏi Eloca có mấy thứ như dụng cụ ma pháp dùng để trữ vật hay không, kết quả chỉ nhận được câu trả lời như này này——
"Cái thứ đó nếu không biết ma pháp thì không thể sử dụng."
"Tôi có thể học!"
Cát Lâm cảm thấy không gian trữ vật thật sự cực kì quan trọng, là thứ mà nhà lữ hành nào cũng nên thủ sẵn, tại sao có thể không có?
Eloca mặt không cảm xúc nói: "Nhưng ta thì không, toàn bộ người Hegel đều không có ai biết, ngươi muốn học ai đây?"
Cát Lâm:"..."
Anh dùng tay che mặt, tâm trạng càng thêm trầm trọng, như vậy không được!
Phải bình tĩnh, phải thanh tỉnh, không thể khuất phục trước cái ngõ cụt dị thế này được! Anh muốn trở về địa cầu, nơi cố hương có internet để giải trí có thức ăn ngon có điều hoà, khoai tây cà chua Hải Tích Gafia gì gì đó đủ rồi!
"Được rồi, vậy chúng ta làm sao xuất phát?"
Cát Lâm xách theo cái túi nặng trịch, đứng ở trên dốc thoải bên cạnh sơn cốc, trông về khu rừng rậm rạp phía xa xa, sau lưng là mặt biển mênh mông vô bờ.
Bọn họ dưới ánh nhìn của người Hegel, đi về phía vách núi bên bờ biển.
Vách núi cô độc này có một mặt cao chót vót vươn mình hướng biển, tạo thành góc vuông chín mươi độ, giống như dựng nên một bức bình phong phía sau bãi biển, tổng cộng kéo dài đi ra ngoài vài trăm thước, thủ vệ bờ biển này.
Ma ảnh Gafia rất thích ngồi xổm nơi này nhìn mặt trời mọc.
Trước mỗi lần Hải Tích tập kích, mèo đen cũng lựa chọn nơi này nghỉ ngơi dưỡng sức, chờ đợi đại chiến ập đến.
Thậm chí... nơi ảo ảnh Eloca xuất hiện, cũng là nơi này.
Vách đá hàng năm chịu gió biển cùng sóng biển xâm nhập, mặt ngoài gồ ghề, chỗ cao nhất có hai cái dấu móng tay thật lớn của Hải Tích, đứng ở phía dưới vách núi ngẩng đầu nhìn lên, mọi người rất khó khắc chế để đáy lòng không toát ra sợ hãi.
Hải Tích, là bóng ma bao phủ Hegel...
Cát Lâm dừng bước, bởi vì cuối con đường nhỏ có một cô bé trẻ tuổi đứng đó, cô mặc giáp da, lưng đeo cung tiễn, sói xám bên cạnh cô thấy Eloca tới gần, nhất thời từ trong cổ họng phát ra tiếng nức nở thấp thấp, trốn phía sau cô bé.
"Onvina?"
Chần chờ trong mắt cô khi nhìn thấy Eloca liền biến mất, cô đứng đến thẳng tắp, cao giọng nói: "Bọn họ... Không, là ta muốn biết chuyện về Thần Chiến, 'Tinh kỳ giả' tôn kính, chúng ta đều muốn biết địch nhân là ai!"
"Tinh kỳ giả?" Cát Lâm nghi hoặc, vừa rồi anh chợt nghe được người khác xưng hô Chiến Thần như vậy.
"Là một loại cổ ngữ, từ rất lâu trước kia, bộ lạc nào vẫn luôn chiến thắng mà không bại trận có thể giắt cờ xí được khảm bảo thạch một mặt... Hiện giờ có lẽ không còn thói quen đó nữa, là một trong 1672 cái tên." Eloca giải thích rất tuỳ ý, quay đầu lại nói với Onvina: "Địch nhân đã sớm xuất hiện tại trước mắt chúng ta."
Onvina thấy tầm mắt y hướng về phía đại dương xa xa kia, rất nhanh đã hiểu.
"Ý ngài là... Hải Tích?"
Eloca từ bên người cô đi qua, Cát Lâm cũng đi theo, anh nhìn thấy cô nàng trẻ tuổi kia siết chặt nắm đấm, đầu rũ xuống, thân thể run nhè nhẹ.
"... Đây là Thần làm? Là tai nạn Thần giáng xuống Hegel? Bọn họ vì cớ gì phải như vậy?"
Cát Lâm có chút không nỡ, anh rất muốn an ủi cô bé này, nhưng anh biết mình cái gì cũng không làm được, chỉ có thể duy trì trầm mặc, nhìn bùn đất bên chân mơ hồ có giọt nước mắt rơi xuống.
Đội trưởng Lang kỵ sĩ Abbmont đúng lúc đuổi lại đây, ý bảo đồng bạn mang theo Onvina rời đi.
Cát Lâm đi một đoạn đường rất xa rồi mà vẫn còn có thể nghe được tiếng bọn họ an ủi cô bé.
"Ngươi đang lo lắng cho ta?" Eloca đột nhiên hỏi.
Cát Lâm:...
Vị này thật sự không phải là Thần hả? Anh luôn cảm thấy năng lực khống chế lòng người của Chiến Thần rất siêu, y như có thuật đọc tâm vậy.
"Miễn cưỡng xem như thế đi." Cát Lâm đơn giản thừa nhận, mày anh cau chặt, đè thấp giọng nói: "Những vị Thần sau lưng Hải Tích, bọn họ là vì có hứng thú phá hư Hegel, hay là muốn nhằm vào ngài?"
Cái nồi đen này, thật sự có thể trực tiếp chụp lên trên đầu Chiến Thần luôn rồi.
Chyện Cát Lâm có thể nghĩ đến, người Hegel đương nhiên cũng có thể.
"Cho nên, ngươi lo lắng bọn họ oán hận ta, cảm thấy ta là ngọn nguồn tai nạn?" Eloca mỉm cười, Cát Lâm vội vàng dời đi ánh mắt, người trước ý cười càng sâu.
Chiến Thần thong dong mà nói: "Bọn họ quả thật có ý kiến với ta, ta nhìn ra được."
"A?"
"Một chủ nhân đủ tư cách, không nên bỏ lại Gafia không quản."
Cát Lâm nhất thời uể oải: "Tôi không phải nói mèo..."
"Ta có trách nhiệm sinh mệnh với Gafia, cũng chỉ với nó." Eloca ngắt lời Cát Lâm, ý vị sâu xa nói: "Hiểu ý của ta không? Ta là người Hegel, bọn họ cũng là người Hegel."
Cát Lâm trầm mặc.
Khái niệm truyền thống của người Hegel anh quả thật biết. Cha mẹ với con cái, con cái với cha mẹ, bản thân với đồng bọn... Đây là trách nhiệm sinh mệnh, trừ cái này ra, không tồn tại trách nhiệm gánh vác sinh tử của người khác.
Eloca thu lại nụ cười, vẻ mặt lãnh đạm: "Bảo hộ Gafia là trách nhiệm của ta, nếu nó gặp bất trắc, không quản là do nguyên nhân gì tạo thành, đều là lỗi của ta, ta nhất định phải gánh vác, chuyện này và chuyện bảo hộ Hegel là hai chuyện hoàn toàn có ý nghĩa bất đồng. Tất cả những người thủ vệ cố thổ đều là bởi vì yêu sâu sắc cố hương của mình, yêu không có gông xiềng, chỉ cần hết lòng. Tại Hegel, chỉ có người không cố gắng mới bị phỉ nhổ, chưa bao giờ có chuyện bởi vì ngươi yêu nơi này, lại vì đưa tới tai hoạ mà chịu trách nhiệm."
Cát Lâm sửng sốt một lúc, mới gian nan nói: "Nhưng ngài là Thần, ngài vẫn sẽ..."
"Ngài vẫn sẽ ảo tưởng người khác vì mình che mưa chắn gió, ngài vẫn sẽ tìm một cái cớ cho bất hạnh phát sinh trên người mình... Khi ta cùng tuổi với cô bé kia cũng sẽ bàng hoàng, sau khi tìm cớ xong, bi thương kết thúc, sẽ phát hiện mấy cái đó cũng chả làm được gì. Yên tâm đi, mỗi một người Hegel đều phải như vậy đi tới, còn sống chính là trưởng thành."
Cát Lâm há há miệng, lại không thể phát ra một âm thanh nào, anh cảm thấy xấu hổ. Tuy rằng anh không phải loại người oán trời trách đất, nhưng Cát Lâm đối với những gì mình đã trải qua, từ đầu tới cuối vẫn canh cánh trong lòng.
Còn sống chính là trưởng thành sao?
Cát Lâm cười khổ, vậy rất nhiều người anh từng gặp, năm nào cũng tăng thêm một tuổi đều lãng phí rồi.
"Ngươi nhiệt tình yêu thương cố hương của ngươi, sẵn lòng vì nó mà chết sao?"
"Phải."
Cát Lâm thử suy nghĩ tới cảnh tượng tổ quốc bị chiến hỏa lan đến.
Mặc dù có rất nhiều thứ không như ý, không có tình thân, nhưng anh còn có bạn bè, cuộc sống không phải hoàn toàn là màu xám, trong cuộc đời hơn hai mươi năm của anh, vẫn có những kí ức vui vẻ tồn tại.
"Kỳ thật, mỗi người chúng ta yêu cũng không phải phiến thổ địa này, mà đó là phương thức dùng để bảo hộ cuộc sống của mình." Eloca ngưng mắt nhìn Cát Lâm, nói:" Bản thân đất nước không có gì trọng yếu, văn minh, tư tưởng còn có rất nhiều rất nhiều... Giữ lại sự vui vẻ của mình, truyền nó lại cho thế hệ sau, cho đến khi bản thân tử vong, cho đến khi nhân loại tuyệt diệt, ngươi đồng ý không?"
Cát Lâm gật đầu thật mạnh.
"Rất tốt, ta không thích đồng hành với người không thể thấu hiểu Hegel." Eloca nói xong, vòng qua triền núi bên cạnh vách đá, hình như y đụng vào cơ quan nào đó, một cánh cửa đá bề rộng chừng hai thước chậm rãi mở ra.
Người Hegel ở phía xa xa vây xem, lúc phát hiện nơi này có huyền cơ, bọn họ cũng cực kì kinh ngạc.
"Khụ khụ!" Cát Lâm một bên né tránh đám tro bụi rơi xuống, một bên che kín miệng mũi.
Hang động không sâu, bên trong trống trơn thoáng đãng.
"Nơi này có truyền tống trận?"
Cát Lâm hy vọng đây là truyền tống trận, bởi vì anh thật sự không muốn xuyên qua rừng rậm vượt qua núi tuyết, Hegel có bao nhiêu phong bế, Eade đã sớm phổ cập khoa học một trăm lần rồi.
"Thật đáng tiếc, ở Hegel không thể sử dụng ma pháp truyền tống trận." Eloca không chút lưu tình nào mà đánh nát ảo tưởng của Cát Lâm, y khom lưng xuống, từ góc tường tha ra một cái rương phủ đầy tro bụi, trông chả khác gì cục đá.
"Đây là?"
"Chọn một cái." Eloca đưa tay ra hiệu.
Cát Lâm khiếp sợ nhìn đồ vật trong rương.
... Toàn bộ đều là cái chai trong suốt, bên trong có thuyền buồm cực kì tinh xảo.
Trên địa cầu cũng có loại hàng mỹ nghệ này, tên là thuyền trong bình. Chúng nó thường đều là thân bình to, miệng bình nhỏ, thuyền gỗ bên trong nom rất sống động, buồm, bánh lái, boong tàu, khoang thuyền đầy đủ mọi thứ, hoàn toàn là bản thu nhỏ của đồ thật.
Nhưng mấy thứ đó là hàng mỹ nghệ thật, còn mớ chai trước mắt thì không biết được.
Từ xuồng ba lá bình dân, đến toa thuyền tối đen hẹp dài, còn có cái thuyền kì quái cứng rắn y như vỏ dừa, đủ loại tạo hình, quả thực là triển lãm ra các nền văn minh khác nhau của đại lục Seeley.
Ngoại trừ thuyền, còn có số chai bỏ xe ngựa bên trong.
Hai cỗ chiến xa, một chiếc treo đèn bão trên càng xe bốn ngựa kéo, một chiếc có hình tròn trông rất tinh xảo... Trừ phía trước càng xe không có ngựa, hết thảy đều hoàn mỹ giống như lập tức có thể sử dụng, thân xe bằng kim loại thậm chí còn cách thân bình phản xạ lại ánh sáng.
"Chẳng lẽ những cái này là thật ư? Ngài nói Hegel không ai có thể sử dụng ma pháp, không thể mở ra không gian trữ vật mà?" Cát Lâm cảm thấy mình bị lường gạt.
"Ta có thể mang cái chai đã phong ấn về Hegel." Eloca cầm lấy một cái bình chứa xe ngựa, tùy ý mà lắc lắc, sau đó bàn tay bao lấy miệng bình, nhẹ nhàng bâng quơ nói: "Lúc muốn dùng cứ trực tiếp bóp nát."
"..."
Cuồng bạo lực!
Anh đờ đẫn quay đầu, nhìn cái rương chứa thuyền trong bình kia.
"Chúng ta có đầy đủ thủy thủ sao?"
"Không có, người cần dùng thuyền rời đi, chỉ có ngươi và ta."
"Cái gì?" Cát Lâm vội vàng nói: "Tôi không... Tôi căn bản không có ra biển bao giờ, cái gì cũng không biết!"
Trong ánh mắt sắc xanh lam không có bất luận cảm xúc gì, chủ nhân chúng nó thong dong bình tĩnh nói: "Không cần ngươi biết."
Eloca nhìn thấy Cát Lâm quả thật không biết như thế nào chọn lựa, y vươn tay lấy ra một cái chai có chứa chiếc thuyền màu đen, lần nữa khép rương lại, xoay người đi ra ngoài hang đá.
"Trước kia Hegel không có Hải Tích, cũng không phong bế như bây giờ, mỗi cách mười năm đều sẽ có thuyền từ trên biển đi vào Hegel, bọn họ là người Louher."
Cát Lâm theo bản năng mà dịch tên này ở trong đầu một lần.
Louher, có nghĩa là gió.
"Phong tộc là dân tộc lưu lạc của đại lục Seeley, cũng là những nhà hàng hải xuất sắc nhất, cả cuộc đời bọn họ đều phiêu bạc trên biển. Người Hegel muốn rời khỏi nơi này đều thích đi tàu thuyền của bọn họ. Hegel đã từng có rất nhiều con thuyền, mọi người cũng sẽ đến hải vực bắt cá... Gafia nói cho ta biết, Phong tộc đã có bảy trăm năm không xuất hiện, người Hegel mất đi bằng hữu, cũng quên đi như thế nào mới có thể chinh phục sóng to gió lớn."
Cát Lâm chạy ra ngoài hang đá, trước mắt một trận bụi mù quay cuồng, anh vội vàng quay đầu che mặt lại.
Ặc, lông xù xù, bức tường màu đen.
Mèo bự ở cửa hang thuận lợi ngăn chặn chủ nhân, còn có hàng tặng kèm của món đồ chơi cùng chủ nhân đi ra.
Eloca đứng ở trước mặt mèo bự, vươn tay sờ mặt Gafia.
Dù cho cả cánh tay của y đều lọt thỏm hết vào bên trong, cũng không có khả năng đụng tới lớp da bên dưới, cơ mà không sao, lực lượng có thể giải quyết đại đa số vấn đề, dòng khí vô hình ngưng tụ thành bàn tay khổng lồ, dọc theo đầu mèo bự vuốt đến dưới cổ.
"Meo ~~~ "
Khi Gafia ở trạng thái khổng lồ làm nũng, lực chấn động rất cao, Cát Lâm răng ngứa chân mềm cả người lảo đảo.
"Ngoan, nhóc phải ở lại trông nhà." Eloca kiên định mà từ chối mèo bự làm nũng.
Thân thể Gafia run lên, tứ chi hướng lên trời, bắt đầu lăn lộn tại chỗ.
Cát Lâm nhìn cái bóng ma thật lớn kia quăng lên đập xuống, anh không chỗ tránh né, bỗng nhiên trên lưng căng thẳng, bên tai vang lên một tiếng gió kịch liệt.
Khi mở mắt ra lần nữa, Cát Lâm đã rời xa "Điểm phát sinh sự cố", đứng ở trên một tảng đá ngầm gần bờ biển, Gafia từ đầu này bãi biển lăn đến đầu kia, cát trắng bay vút lên, bụi mù tung bay, đây là đem toàn bộ bãi biển lăn một lần cho phẳng mà!
Người Hegel đứng ở trên núi trông xuống:...
Cát Lâm cúi đầu, nhưng mà cỗ lực lượng trên lưng kia đã biến mất, Eloca đứng ở phía trước anh, tựa như cái người xách anh lên đây không phải y vậy.
"Gafia, ta rất nhanh sẽ trở về."
"Meo!"
"Lần sau mang nhóc theo."
"Méo!!"
Mèo bự tiếp tục lăn, móng vuốt cào vào vách núi đá, toé ra cả tia lửa.
"Mang cá khô nhóc thích ăn về, lại bắt một ít ma thú... Không cần lăn, ta không có thuyền có thể nhét vừa nhóc được!"
"A meo!" Gafia thương tâm mà khóc lên.
Nó chỉ biết, sau khi nó mập lên, chủ nhân không còn yêu nó nữa!
Thuyền trong bình:
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.