Edit: Dương Lam
Liêm Đường cau mày suy tư một lúc lâu mới chậm rãi hồi thần. Thấy Trình Tân nhìn mình với ánh mắt nơm nớp lo sợ, anh bối rối trấn an: "Đừng lo, tôi, chỉ là... cần... thêm chút thời gian..." Thực sự vẫn chưa thể hoàn toàn chấp nhận và lý giải chuyện này.
"Meo..."
Liêm Đường nghĩ ngợi một lúc, lại đứng dậy đi lấy máy tính bảng đặt lên bàn: "Tấm hình selfie lần trước, là do em tự đăng đúng không?" Sau đó mở phần note ra, không biết cô bé này có biết gõ chữ không nhỉ?
Trình Tân gật gật đầu, bắt đầu lạch cạch soạn ra một câu: "Anh... sẽ không bỏ tôi chứ?" Đây vẫn luôn là vấn đề cô sợ nhất.
Đọc câu này, Liêm Đường mới biết nhóc con nhà mình đang lo lắng điều gì. Theo thói quen, anh bất giác vươn tay ra vuốt lông cho cô: "Sao có thể chứ, dù em có biến thành người hay không, thì vẫn là Tiểu Tiểu của tôi mà. Đương nhiên, nếu em không lợi dụng năng lực này để hại người, làm chuyện không tốt." Sau một thoáng bối rối, anh ngượng ngập bổ sung thêm vế sau.
Trình Tân vẫn lặng lẽ gõ chữ.
Liêm Đường im lặng quan sát từng cử động của cô, lòng ngổn ngang trăm mối. Rốt cuộc anh đã nuôi được bé thú cưng kiểu gì thế gì.
Trình Tân gõ là: "Cùng lắm tôi chỉ hơn mấy con mèo bình thường ở năng lực biến hình thôi, không làm ra được chuyện xấu gì đâu. Anh cứ yên tâm." Gõ chữ bằng móng mèo thì hay gõ sai, không thể linh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/meo-yeu/2127881/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.