Edit: Dương Lam
Trình Tân ăn no ngủ kĩ, ngủ đến tận khi những âm thanh bên ngoài ngày càng nhiều hơn, đan cài, trộn lẫn vào nhau, quanh quẩn như tiếng vo ve của con ruồi sát bên tai. Trình Tân tức cảnh ai thán, nếu giờ còn là người, cô sẽ có thể nhét ngay cái nút bông vào tai để ngủ tiếp rồi, chỉ tiếc con người này đã đổi giống từ bao giờ. Vì vậy, cô lèm nhèm mở mắt, trợn trừng với trần nhà, trong đầu liên tục hằm hè rít gào lặp lại một câu: Cho tao biến thành người, ngay!
Biến thành người.
Biến thành người...
Gào lên gào xuống một hồi, một âm thanh như tiếng nổ bùm bỗng ầm vang trong não. Liền đó, cô ngờ ngợ nhận ra xúc cảm trên da khi ma sát với nệm giường cứ ghê rợn kì dị.
Cúi đầu nhìn lại, tay...
Chân...
Rồi còn... Eo? Ngực???
Cô!
Biến thành một con người!
Một... Trần truồng! Không mảnh vải che thân!
Cô lập tức hoảng loạn hét toáng lên.
Đây là mơ ư?
Kết quả! Hét xong mà cảnh vật vẫn chưa hề tan rã!
Cô vẫn là người!
Một con người trần trùng trục!
Tiếng la vừa nãy nhất định đã bị người bên ngoài nghe được rồi!
Trời ơi!
Trình Tân vô thức lật chăn lủi vào thật nhanh, tim cô chắc đã vừa rơi tõm xuống sông mất tích luôn rồi. Phải giải thích thế nào đây? Lỡ đâu bị coi là gái tự dâng lên miệng bị ném thẳng vào viện tâm thần thì sao?
Mẹ của con ơi!
Cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/meo-yeu/2127874/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.