Edit: Dương Lam
Có thế nào Trình Tân cũng không nghĩ tới!
Hoàn toàn không ngờ được!
Sao không có dấu hiệu gì hết vậy!
Sao có thể!
Mới đó đã!
Ngàn tính vạn tính!
Mà vẫn không tính ra! Điên mất thôi.
Khoảnh khắc này, bạn Trình Tân ôm nét mặt sống không còn gì lưu luyến nằm một đống trong túi mèo. Vừa nghĩ chỉ một chút nữa thôi, mình sẽ bị xách lên bàn mổ để thực hiện ca phẫu thuật triệt sản, cô liền... Không nén được hai hàng lệ ròng như anh bạn mèo bị cắt trứng lần trước...
Dịch Viễn Sơn ngồi vào ghế sau. Đợi xe chạy êm lại, anh ta mới xốc túi mèo lên, định bụng chọc bé mèo xinh xắn này mấy phát. Hôm nay bé cưng im ắng quá nhỉ.
Sau đó, anh chàng phát hiện... Bé cưng của mình không chút động cựa... Anh ta bồn chồn lắc nhẹ túi mèo, người bé cưng nhũn mềm thả lỏng, trừ vẫn đang lắc lư theo chuyển động của túi mèo thì không còn bất cứ cử động nào khác, cơ thể mềm oặt như bị rút xương...
Chuyện gì thế này?
Dịch Viễn Sơn hồi hộp mở túi mèo ra, vươn tay vào sờ soạng Trình Tân.
"Bé cưng à, Tiểu Tiểu -- "
Trình Tân nhắm chặt mắt, không mảy may đáp lời.
Dịch Viễn Sơn lơ ngơ bối rối. Sao Tiểu Tiểu lại giống như hôn mê thế này?
Lúc ấy, xe đã gần chạy tới bệnh viện thú cưng. Dịch Viễn Sơn vừa nghĩ tâm can bảo bối của Liêm Đường đã xảy ra chuyện trong tay mình là liền
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/meo-yeu/2127866/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.