Edit: Dương Lam
Trình Tân nhai xong đĩa cá khô, cảm giác tế bào vị giác của mình sống lại hết cả.
Rồi không lâu sau đó, cô ngửi thấy mùi tỏi, mùi rau cải... Không nhịn được hít vào một hơi thật sâu.
Thơm!
Thơm quá đi!
Cô cũng muốn dè dặt một chút lắm, dù sao cũng đã ăn cả đĩa cá khô rồi mà.
Nhưng khi mùi cánh gà coca cùng tập kích, dè dặt mất luôn rồi.
Cô thật sự không thể khống chế mình không đi về phía phòng bếp được.
Đôi chân này như không còn của cô nữa.
Cô không thể kiểm soát được tâm trí mình **.
Trời ơi!
Trình Tân!
Mày phải tĩnh tâm! Phải dè dặt!
Mày là mèo tiên đấy!
"Meo--" Muốn ăn.
Trình Tân bồn chồn đi qua đi lại, mâu thuẫn trong lòng, thầm nhủ mình phải dè dặt nhưng cơ thể đã thành thật sát lại bên Liêm Đường, còn ngước đầu kêu meo meo nhắc nhở.
Liêm Đường trút cánh gà vào đĩa, nghe thấy tiếng kêu thì cúi đầu, vừa xới cơm vào bát vừa nói: "Tính làm gì thế hả?" Biết rồi còn hỏi.
"Meo--" Tôi muốn ăn.
Mùi cơm thơm quá đi, hồi trước ngày nào cũng ăn nên không cảm thấy, đến giờ đã lâu lắm chưa được ăn rồi, đột nhiên cảm thấy mùi cơm trắng thơm thơm thơm quá đi.
Cái gì cũng thật là thơm thơm quá.
Bụng Trình Tân kêu lên ọt ọt.
Đến tép tỏi dùng dở ngay bên cũng khiến Trình Tân thấy mà rơi lệ.
Đây chính là vị khói lửa nhân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/meo-yeu/2127844/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.