Edit: Dương Lam
Vương Tuyết Mạn chạy vội về nhà, thấy Trình Tân đang thoi thóp thì hốt hoảng ôm bộ đồ lòng run rẩy đi tìm đồ ăn mèo và sữa bò.
"Mau ăn, ăn, ăn đi nào!" Chỉ sợ chậm thêm chút nữa là cái mạng mèo này sẽ đi tong, cơ hội hiếm hoi có được cũng tan biến theo.
Trình Tân ngửi thấy mùi thức ăn mèo lởn vởn đầu mùi mà xúc động chảy hết cả nước mắt nước mũi, nhưng giờ cô không đủ sức để khóc nữa rồi, phải giữ chút sức ăn thức ăn cho mèo thôi.
Lần đầu tiên cảm thấy được ăn thức ăn mèo là việc hạnh phúc đến vậy!
Ngon quá đi!
Có lẽ là thức ăn ngon nhất cô từng được ăn!!!
Xúc động!
Hóa ra Vương Tuyết Mạn vẫn chưa quên cô, còn biết là trong nhà có một bé mèo sắp chết đói!
Thôi vậy, nể tình cô còn nhớ được tôi còn ở nhà, tôi liền không tính toán chuyện cô bỏ đói tôi nữa.
Trình Tân: Cứ cho là tôi muốn tính toán thì có thể làm gì... Người đứng dưới mái hiên không thể không cúi đầu.
Đành tạm chấp nhận vậy.
Nhưng xin nhớ cho, bình sinh cô không phải người cam chịu số phận.
Chính là kiểu người mà, tin chắc mệnh là do mình chứ không do trời ấy!
Có điều, từ khi thành mèo... liền... không thể không... tạm thời... cam chịu một chút xíu vậy...
Mặc dù biết ăn ngấu nghiến quá nhanh là không tốt, nhưng Trình Tân không để ý được nhiều thế nữa.
Cô nhai nuốt mấy miếng liền
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/meo-yeu/2127839/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.