Cộc cộc cộc…
- Này!
- …
- Này!
- …
- Em bị điếc hả?- Đạt hét lên.
Trang giật bắn mình, cô quay ra thì thấy anh đang đứng ngoài, tay không ngừng đập cửa xe.
- Em nãy giờ bị làm sao vậy? Có bị đơ ở đâu không?
- Xuống đây làm gì? Đã đến nơi đâu?
Đạt lườm nguýt cô rồi hít 1 hơi dài. Anh mở cửa xe, với người vào tháo dây an toàn ra cho cô.
- Ơ kìa! Anh làm gì thế?- Trang sợ hãi đẩy anh ra.
- Em thích ở trong xe anh à?
Cô nhíu mày nhìn anh.
- Đến nơi rồi bé ạ!- Anh tránh sang 1 bên để cô có thể thấy rõ hơn.
Căn nhà 2 tầng đơn sơ với 1 khoảng sân bé và 2 chậu cây to đùng ở 2 bên cửa ra vào. Ở giữa cửa chính còn có 1 chiếc chuông gió hình trái tim rất bắt mắt. Bên ngoài được sơn màu xanh nước biển đậm, bên trong được sơn màu trắng. Chỉ riêng tầng 2 có phòng của Trang là được sơn màu hồng nhạt.
“Đúng là nhà mình rồi! Sao mình lại không để ý nhỉ? Điên mất!”
Cạch…
Cánh cửa mở ra, 1 người phụ nữ với nước da bánh mật, khuôn mặt trái xoan, tóc búi cao. Bà mặc chiếc áo cổ tròn và quần lửng màu đen, đeo tạp dề bước ra cùng 1 người đàn ông mặc vest đen đeo cà vạt kẻ màu xanh coban, mái tóc ngắn đã điểm vài sợi bạc do ảnh hưởng từ tuổi tác. Người phụ nữ chỉnh sửa cà vạt cho người đàn ông ấy, họ vừa nói chuyện vừa cười đùa.
Trang hoảng hốt khi nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/meo-xu-ngoc-nghech/728560/chuong-79.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.