3 ngày sau, Kiều Lạc nhận được tin nhắn của Thiên Khôi nên cô tranh thủ về nước để đón đứa bé.
Ở sân bay, Thiên Khôi cùng với thư ký và 1 vệ sĩ và Thiên Bảo ngồi đợi chuyến bay của Kiều Lạc. Thiên Khôi không đành lòng rời xa con mình nên chỉ dặn dò....
- Thiên Bảo! Con sang đó ở với mẹ thật tốt đó, không được để mẹ buồn.
- Con biết rồi ạ!
Thiên Bảo đeo cặp sách trên vai, khuôn mặt đáng yêu cười tươi. Đợi 1h sau, chuyến bay của Kiều Lạc đã đến, cô vội chạy ra sảnh để tìm kiếm bóng dáng con mình. Đến khi nhìn thấy Thiên Khôi dẫn Thiên Bảo đi về phía mình, thì cô vui mừng chạy đến ôm chầm lấy Thiên Bảo. Kiều Lạc xúc động đến bật khóc, cảnh này khiến cho thư kí cũng cảm động.
Thiên Bảo nhìn người phụ nữ trước mắt chính là người lần trước đã cứu mình, trong lòng không kìm được mà gọi .....
- Mẹ ơi!
Nghe tiếng gọi thân thương của con, Kiều Lạc cũng run run đáp lại...
- Ơi, mẹ đây!
Thiên Khôi nhìn thấy sắp đến giờ nên nói với cô....
- Hồ sơ và giấy tờ đều nằm trong cặp của thằng bé, còn có cả.....
Vốn định nói ra nhưng anh lại không đủ dũng cảm để nói nên im lặng, Kiều Lạc nhìn anh rồi nói....
- Từ giờ thằng bé đã là người do tôi nuôi dưỡng, anh sẽ không bao giờ được làm phiền đến hai mẹ con tôi!
Nói xong, cô nắm lấy tay Thiên Bảo đi vào trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/meo-von-chuot/3323746/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.