Vừa đến trường, thấy Ninh Phong đang đứng đợi mình ở hành lang nên Kiều Lạc vui vẻ chào....
- Chào bạn học, lâu rồi chưa gặp!
- Cậu vẫn còn nhớ đến mình sao??
Ninh Phong cười tươi trêu chọc, Kiều Lạc cũng mỉm cười đáp lại....
- Hihi, sao lại nói vậy!
- Tan học cậu rảnh không?
- Có chuyện gì sao??
- Cũng không có gì đâu, chỉ là mình muốn rũ cậu đi ăn đồ nướng!
- Chốt kèo!
Kiều Lạc vỗ vai cậu mỉm cười rồi đi vào lớp, Ninh Phong nhìn theo bóng lưng cô rời đi ánh mắt trở nên lạnh lùng hơn. Vừa ngồi vào chỗ được một lúc, Thiên Khôi đã chạy đến cửa lớp thở hổn hển nhìn xung quanh, trông thấy Kiều Lạc đã trở lại liền đi đến nắm tay cô kéo đi mặc kệ ánh mắt những người xung quanh.
Ra đến sau trường, Thiên Khôi kích động ôm lấy cô vào lòng, giọng nói có chút run rẩy......
- Kiều Lạc, cuối cùng anh cũng đã gặp lại em!
Cô nghe vậy thì lạnh lùng đẩy anh ra, cảm giác như anh đã ốm hơn lúc trước nên cô nghĩ đến những gì ba của anh nói lúc sáng. Miệng bình thản thốt ra từng chữ....
- Anh Thiên Khôi! Từ nay chúng ta đừng gặp nhau nữa!
- Em nói gì vậy? Chẳng phải chúng ta vẫn đang.....
Thiên Khôi nghe nói vậy thì không tin nên hỏi lại, Kiều Lạc cũng không thèm quan tâm....
- Chúng ta chẳng là gì của nhau cả, xin anh hãy cẩn trọng với lời nói và hành động
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/meo-von-chuot/2763723/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.