🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

1.



Ngày Phó Minh trở về, tôi đang lơ lửng giữa không trung, anh ấy không nhìn thấy tôi.



Nhưng Than Nắm thì có thể.



Than Nắm quay về phía anh ta kêu "meo meo" hai tiếng.



Tôi chầm chậm sà xuống mặt đất. Than Nắm bắt đầu lởn vởn quanh tôi. Phó Minh không để ý tới hành vi kỳ lạ của nó, đặt vali xuống rồi đi thẳng vào phòng tôi.



Anh ấy mở tủ quần áo, phát hiện vài món đồ tôi hay diện thường ngày đều đã biến mất cùng chiếc vali.



"Hứa Nghênh, đi thật rồi..."



Tôi hồi tưởng lại, lúc anh đi công tác, hình như tôi thu dọn xong hành lý, chuẩn bị rời khỏi đây.



Nhưng trước đó, tôi đã bị giêt.



Anh ấy khẽ thì thầm: “Em giận thật à?”



Tôi thoáng sững sờ, cẩn thận nghiền ngẫm, mà không tài nào nhớ nổi lý do mình tức giận.



Lúc này, Than Nắm nhảy lên giường. Nó nhìn Phó Minh, meo meo vài tiếng rồi duỗi chân bắt đầu cào cào ga giường.



Phó Minh cau mày, sau đó túm gáy Than Nắm, tống cổ nó khỏi phòng.



"Khoan, khoan..."



Tôi mở miệng, phát ra âm thanh.



Nhưng anh ấy không nghe thấy.



Vừa nãy, có phải Than Nắm muốn nói với anh ấy, tôi đang ở dưới nệm?



Tôi nhắm nghiền mắt, cuộn tròn trong hộc đựng đồ dưới gầm giường. Vết má.u chảy ra từ sau đầu bị lớp tóc đen che khuất.



Thoạt nhìn chẳng khác nào đang say giấc.



Th.i thể bị quấn trong tầng tầng lớp lớp màng bọc thực phẩm. Giữa mỗi lớp đều bỏ vào

Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/meo-va-linh-hon/3316424/chuong-1.html

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.