Khi suy nghĩ này nảy lên, Trình Thiên Hạo nhìn vào đôi mắt ấy, chợt thấy ngượng ngùng rút tay lại: “À… Bé con đói sao?”
Anh cũng không biết tại sao mình lại muốn nói chuyện với một con mèo, có lẽ do anh đã cô đơn quá lâu, thực sự muốn có ai đó để trò chuyện cùng.
Con mèo vừa mở mắt bỗng trở nên sống động hơn nhiều.
Nó đứng dậy lùi lại vài bước, lạnh lùng nhìn anh.
Trình Thiên Hạo không biết làm thế nào để hòa thuận với mèo.
nhìn thái độ này, giây tiếp theo chắc nó sẽ không duỗi móng vuốt để cào anh đấy chứ?
Một người một mèo nhìn nhau năm sáu giây, ánh mắt của mèo trắng dần hòa hoãn, sau đó tò mò nghiêng đầu nhìn anh.
Trình Thiên Hạo nín thở trong giây lát, bỗng hiểu tại sao có nhiều người thích mèo như vậy, thật đáng yêu!
Giống như chậm rãi nhớ tới cái gì, mèo trắng buông xuống cảnh giác, lười biếng nằm xuống: “Meo.”
Cảm thấy âm thanh này như một loại đáp lại nào đó, Trình Thiên Hạo có chút vui vẻ trong lòng.
Tổng giám đốc trước giờ hay lạnh lùng trước mặt nhân viên, hiện tại đối với mèo con lại nở một nụ cười ôn hòa.
Ở nhà hình như còn hộp cơm trưa… Nhưng nếu mèo đói, chỉ ăn nửa hộp có lẽ không đủ, mà bây giờ cũng muộn rồi, siêu thị ở tầng dưới cũng đã đóng cửa.
Vừa lấy ra nửa hộp, Trình Thiên Hạo thấy rõ ràng trên mặt mèo trắng lộ ra vẻ chê quá là chê.
Trình Thiên Hạo:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/meo-truoc-nha-tong-tai/2855885/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.