Vu Hiểu Thao hạ quyết tâm không thừa kế vương vị nữa, cái chân một lần nữa lại khua khua ý bảo tiếp tục chặn AI thừa kế. 
Sau đó, cái chân nhỏ sờ soạng cái bụng nhỏ càng ngày càng trống rỗng của mình, thở dài một tiếng. 
* * * Không biết tới khi nào mới có thể ăn một chút. 
Vu Hiểu Thao nhìn dáng vẻ thoải mái của quan hót phân có thể sẽ sống nương tựa với cậu sau này, vươn cái chân giữ lấy bả vai người nọ để an ủi quan hót phân đã vất vả. 
Tuy rằng bụng đói kêu vang và cũng không còn nhiều sức lực nhưng cậu vẫn nghiêm túc giậm chân giúp hắn xoa bóp vai. 
Giẫm giẫm bên này, rồi lại dịch sang bên kia tiếp tục giẫm. 
Lôi Khải Hoành quay đầu, liếc mắt nhìn con mèo nhỏ một cái. 
Vu Hiểu Thao ân cần mà kêu một tiếng: "Meo." 
Lông mày Lôi Khải Hoành hơi động, hắn đưa tay xách thêm mấy bao nữa. 
Cho dù con mèo nhỏ có thể thích nghi với môi trường của khu siêu trọng lực, nhưng nó sẽ tiêu thụ năng lượng thể chất cao hơn so với bình thường. Hơn nữa, bụng của con mèo nhỏ đã phẳng hơn đáng kể từ khi vào mỏ. Có lẽ lần sau hắn phải mua nhiều thức ăn hơn. 
Vu Hiểu Thao thấy động tác của Lôi Khải Hoành thì ngay lập tức được cổ vũ, càng ngày càng ần cần mà giẫm tới giẫm lui trên vai người nọ. 
Nhưng mà một khi đã đói bụng thì dễ dàng bị mất sức, cuối cùng Vu Hiểu Thao cũng không chống đỡ nổi, ngồi phịch xuống rồi mềm mại nằm sấp 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/meo-tram-con-chua-an-no/1125821/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.