“Chủ nhân ~ nếm thử cái này ~” Đoàn Tử nịnh nọt múc một thìa sữa chua đưa đến bên miệng Trình Hiến, “A…”
Cậu bạn bật cười, nhìn mặt Trình Hiến càng ngày càng méo mó rốt cục không thể nhịn được nữa đấm tường cuồng tiếu, cười run rẩy cả người.
Đoàn Tử liếc xéo: “Còn cười? Dám cười nữa ta gọi điện kêu ca ca đến xử lí ngươi đó!”
Tiếng cười ngưng bặt.
“Chủ nhân, chúng ta mau mau đem gạo nấu thành cơm đi, như vậy ca ca sẽ không có cách.” Đoàn Tử ôm Trình Hiến cọ a cọ.
Cậu bạn co quắp nghiêm mặt buồn bã nói: “Chẳng phải Ngưu Lang và Chức Nữ có con rồi vẫn bị Vương Mẫu bắt về sao? Huống gì ngươi cũng không có khả năng sinh con.”
Đoàn Tử trừng hắn: “Không giống với, ta cũng không phải…” Đoàn Tử căm giận định nói ta cũng không phải là người lại bị Trình Hiến che miệng, ô ô kháng nghị vài cái liền ngoan ngoãn ngồi im.
Trình Hiến hạ lệnh trục khách, muốn giải quyết riêng với Đoàn Tử, cậu bạn nhún nhún vai tỏ vẻ biết chính mình là người thừa ở đây, nhanh chóng rời đi, trước khi đi còn quẳng lại một nụ cười xấu xa, Trình Hiến điên trong người rồi, nhưng vì còn ôm miêu yêu trong lòng, đành nhịn.
“Chủ nhân chúng ta ăn cá đi.” Đoàn Tử cọ cọ vào người chủ nhân mềm giọng nói.
“Ta không thích ăn cá.”
“Vì sao?” Đoàn Tử xụ mặt.
“Thật có lỗi với cá.” Chủ nhân nghiêm mặt nói, trong lòng bồi thêm một câu: cá anh cũng rất hung mãnh.
Thấy Đoàn Tử không lên tiếng, Trình Hiến lại hỏi: “Ngươi thành thật nói cho ta biết, nếu làm sẽ có hậu quả gì?” Từ hôm bồ câu phá hỏng chuyện tốt, còn nói sẽ bất lợi đối với việc tu hành của Đoàn Tử, Trình Hiến vẫn luôn băn khoăn.
“Còn tùy trường hợp…” Đoàn Tử nhỏ giọng, “Nếu luyện thứ công pháp không tốt có thể hấp thu tinh khí của con người, nếu…”
Đoàn Tử lại vội vàng chứng minh mình thuần khiết: “Em tuyệt đối không luyện thứ đó.”
Trình Hiến đương nhiên biết hắn không luyện, luyện sao có thể bị mèo hoang khi dễ, vừa nhìn đã biết là một yêu miêu hiền lành.
“Vậy ngươi sẽ thế nào?”
Đoàn Tử nhỏ giọng lúng túng nói: “Không được tốt lắm.”
“Nói dối thì đừng nghĩ đến chuyện được ăn cá.” Chủ nhân uy hiếp nói,
Đoàn Tử thành thật: “Làm xong công lực sẽ không tăng được nữa, chỉ sống được vài chục năm thôi.”
Trình Hiến trầm mặc một lát, túm Đoàn Tử đẩy ra khỏi cửa: “Trở về đi, đừng … tới tìm ta nữa.”
Đoàn Tử còn ngây ngốc, đại môn đã đóng lại.
Đoàn Tử thanh tỉnh, dùng sức gõ cửa hét: “A a a, hỗn đản bội tình bạc nghĩa, mở cửa a! ! !”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]