Sinh nhật của Hà Tuấn diễn ra vào thứ hai do vậy sau khi Dương An Đình tan học liền nhanh tróng đón xe khách đi đến phố Cầu Nham.
Qua mấy trạm thì cuối cùng cũng đến nơi. Hà Tuấn đang ở bên ngoài đón cậu.
Vừa xuống xe cậu liền gọi cho Hà Tuấn.
“ Alo, tao đến nơi rồi. Mày đang đứng ở đâu.”
“ Ai da tổ tông của tôi ơi tôi đợi ông dài cổ rồi đây này. Rõ là bảo hơn năm giờ đến nơi mà tôi đợi ông gần tiếng rồi đấy.”
Dương An Đình nhớ lần trước cậu đến đây cũng đi có hơn một tiếng, ai mà biết cái xe buýt hôm nay đi chậm đâu.
Thế nên cậu tan lớp lức 4 giờ 15’ mới bảo Hà Tuấn là hơn năm giờ đến nơi, cộng thêm tên kia sợ muộn nên đến sớm nữa. Bây lại ngồi than với cậu. Ủa mà ai biết gì đâu…
“ Được rồi chắc tắc đường nên đến muộn tí thôi làm gì căng. Tao đang đứng ở chỗ tạp hóa đối diện với cây xăng này, mau đến đón ông mày nhanh lên.”
“ Được rồi, đến ngay. Mày xem nay sinh nhật tao mà bắt tao đợi, quá đáng lắm.”
“ Thôi, tí có quà cho mày, xem như bù lại, được chưa?”
Nghe đến có quà sinh nhật Hà Tuấn liền phấn chấn bẳn lên bắt đầu nịnh hót:
“ Tuân lệnh, ông nội.”
“ Được rồi nhanh lên, ông ông mãi tao tổn thọ quá.”
Năm phút sau Hà Tuấn liền tìm thấy chỗ của Dương An Đình.
“ Ông nội!”
Tiếng gọi từ xa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/meo-nho-noi-quau-that-dang-yeu/2825634/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.