Nheo mắt lại cho đến khi nhìn rõ đối tượng có vẻ quen quen lẫn vào trong đám hỗn độn đằng kia, Dương An Đình nhíu mày lẩm bẩm chửi thề “Đ.ệ.t, thằng đần kia tan học không về nhà mà lại dây dưa cái mẹ gì với cái lũ tạp nham này đây.”
Dương An Đình đi đến định lôi cái tên hư hỏng kia đi thì nghe thấy một trong số những tên đứng đó túm cổ áo người kia nói “Trần Tuấn Kiệt, thiếu gia họ Trần nha, hẳn là nhà mày giàu lắm nhỉ, còn dám vênh váo trước mặt ông đây.”
( Cho ai lâu quá quên mất thì Trần Tuấn Kiệt là em trai Dương An Đình trên danh nghĩa nha)
“Mày nói gì? Tao không hiểu. Tao đã làm gì mày đâu.” – Trần Tuấn Kiệt mặt tái mét đối diện với tên cầm đầu đám tạp nham.
“Mày làm gì mày không cần biết, chính mày vênh váo làm tao ngứa mắt thì tao đánh thôi.”
Nói xong gã thụi một cái vào bụng Trần Tuấn Kiệt làm hắn ngã lộn nhào ra đất ôm bụng cuộn tròn người lại. Lũ kia bốn năm đứa bắt nạt hội đồng
một mình tên Trần Tuấn Kiệt, tên này bình thường hung hăng vênh váo, ăn nói không nể nang ai nên tình huống này chắc cũng không quá bất ngờ, chỉ là sớm hay muộn gì cũng đến thôi.
Dương An Đình đứng khuất sau bức tường bên ngoài con hẻm nhìn Trần Tuấn Kiệt bị bọn kia “dạy dỗ” nghĩ nghĩ xem có nên vào cứu cái tên ngu kia ra không, dù sao cũng lỡ nhìn thấy mất rồi, không cứu thì cũng không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/meo-nho-noi-quau-that-dang-yeu/2825631/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.