Cuối cùng cả bốn người đều đã ăn xong.
Tại quầy thanh toán của quán lúc này…
“Sao? Bàn ăn đã được thanh toán rồi á?! Chị ơi chị có nhầm không vậy?” Hà Tuấn ngạc nhiên kêu lên.
“Không nhầm ạ, bàn ăn của bạn đã được thanh toán!”
Hà Tuấn quay lại nhìn Dương An Đình, “Có phải mày không?!”
“Không phải tao!”
“Thế thì lạ nhỉ?”
“Là tôi!” Chu Thiên Ân lên tiếng. Anh nói tiếp “Dù sao các cậu cũng đã mời tôi đi ăn, hơn nữa hai người đều có quà tặng cho Dương An Đình…” anh dừng lại gương mặt tỏ ra ngại ngùng nói tiếp “Tôi quên không chuẩn bị quà nên cho tôi trả bữa ăn này đi, mọi người không cần khách khí…!!!”
Hai anh em họ Hà mới biết truyện liền bất ngờ, không ngờ cậu bạn này lại tử tế đến vậy.
“Không sao đâu anh Thiên Ân, bọn em không để ý, hay là… anh cho số tài khoản anh em chuyển lại nha, dù sao đã nói trước là bọn em bao rồi mà.” Hà Linh khó xử nói.
“Đúng đúng, dù sao cũng là bọn tôi bao mà.” Hà Tuấn nối tiếp nói sau.
“Thực sự không cần vì bữa ăn đôi co vậy đâu, là tôi muốn vậy mà. Tôi cũng thực sự coi An Đình là bạn tốt nên cảm thấy náy náy khi không chuẩn bị quà, thật đó không trả bữa này tôi thấy áy náy lắm…”
“Ngừng, đủ rồi!” Dương An Đình xem đủ màn đôi co vừa rồi, cậu phát hiện Chu Thiên Ân không chỉ tự luyến mà còn biết bán thảm, cái gì mà cảm giác
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/meo-nho-noi-quau-that-dang-yeu/2825601/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.