Thẩm Chi Phồn rút một tờ khăn giấy thấm chút nước, lo lắng trùng trùng bắt đầu lau khuôn mặt của mèo con xinh đẹp.
"Bị ốm sao?" Thẩm Chi Phồn nắm lấy vuốt mèo xoa xoa, lau sạch sẽ lại hôn hôn lên cái trán mèo con, cẩn thận nghiên cứu cái mũi hồng nhạt, lầm bầm lầu bầu, "Có phải là nên đi bệnh viện không nhỉ!"
Con mèo nhỏ nghiêng đầu sang một bên, dường như không đồng ý với ý kiến của cậu.
Cậu bỗng nhiên ý thực được bản thân còn đang để trần nửa người trên, tuy rằng đối phương chỉ là một con mèo mềm mại nhưng vẫn cảm thấy có chút ngượng ngùng, nghĩ nghĩ cảm thấy vẫn nên mặc chiếc áo sơmi trắng vừa nãy.
"Vẫn là nên đem mày về thôi mèo ạ!"
Cậu một bên gài nút áo trước ngực, một bên soi gương chỉ để lại cho mèo con bóng lưng cao ráo xinh đẹp.
Mèo con chớp mắt, nửa nằm sấp xuống nhìn, cũng may lúc này là hình dáng con mèo, cho nên chuyện vừa rồi cũng không tính là quá mất mặt.
Nếu là bộ dáng thật thì..... chuyện sẽ không ổn chút nào.
Trong đầu anh bỗng nhiên nhớ tới tinh cầu nhỏ tràn ngập kim loại trước kia, bụi cát đầy trời, mùi máu tanh tràn ngập khắp nơi.... Vô tri vô giác xuất hiện một bóng dáng giữa nơi đó.
So với bây giờ còn nhỏ bé hơn nữa, nhưng mà cũng sắp trở thành một thiếu niên, vẫn mặc một chiếc áo sơmi đơn giản như vậy, ngu ngốc xuất hiện trước mặt anh.
Anh còn nhớ rõ lúc đó vô ý thoáng nhìn thấy cần cổ trắng nõn của đối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/meo-nha-tuong-quan-luon-thich-treo-len-giuong-ta/1316262/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.