Chương trước
Chương sau
Sau khi dàn xếp xong xuôi, Phương Hòa vừa định đưa mọi người đến phòng tuyến một dạo một vòng để tìm hiểu tình huống, đã nghe bên ngoài truyền tới động tĩnh lớn, ầm ầm không ngừng, Lê Chấn ngồi bên cạnh cậu đột nhiên nhíu mày, cùng nhau đến cửa sổ nhìn thử.

Phương Hòa đứng xa xa nhìn về phía phòng tuyến hai, từ khoảng cách của bọn họ, cho dù thị lực Phương Hòa tốt, cũng chỉ mang máng nhìn thấy ở phòng tuyến hai không ngừng có thép tấm bị không chế bay lên cao, lại từ trên cao thay đổi hình dạng, sau đó được đặt cố định vào phòng tuyến sắt thép vốn có trước đó.

Tuy rằng đã chuẩn bị trước tâm lý, nhưng nhìn thấy thép tấm mình cực khổ đem về lại đi gia cố cho phòng tuyến hai, mà không phải là phòng tuyến một, Phương Vẫn ít nhiều gì vẫn thấy không thoải mái.

Lê Chấn ôm lấy vai cậu, "Chúng ta còn có rất nhiều vật liệu."

Phương Hòa gật đầu, trong không gian vẫn còn, sớm muộn gì họ cũng sẽ lấy thêm một ít ra, nghĩ vậy, cậu liền lôi kéo Lê Chấn đi ra ngoài, "Kệ bọn họ, chúng ta đi dạo một vòng."

Nhìn sương sương toàn bộ phòng tuyến một, Phương Hòa cảm thán, so với phòng tuyến hai, chỗ này thật sự quá là đơn sơ, hơn nữa đa số người muốn làm ăn kiếm sống cũng vô cùng khó khăn.

Mà kiến trúc nơi này cũng tồi tàn hết chỗ nói, nhà xây bằng gạch đơn sơ chiếm đa số, nếu muốn cải thiện tình huống trong này, chỉ sợ là không thể làm được trong thời gian ngắn.

Trên đường về, Phương Hòa lặng im không nói tiếng nào, Lê Chấn nắm chặt lấy tay cậu, "Từ từ là được, em có thể tìm Vương Triệt hỏi chút kinh nghiệm trước."

Hai mắt Phương Hòa lập tức sáng lên, "Đúng ha, mấy người Vương Triệt chắc chắn là có kinh nghiệm, không phải bọn họ nói căn cứ của bọn họ xây tốt lắm à."

Nhìn cậu tự tin trở lại, Lê Chấn cười khẽ, ôm lấy vai mèo nhỏ về nhà, vừa về đến nơi, đã thấy Dương Phi vội vàng chạy tới, "Tiểu thủ lĩnh, bọn họ đã giao một nửa số thép tấm cho chúng ta, nói là xử lý càng sớm càng tốt."

Phương Hòa gật đầu, giữ lại được một nửa đã là không tệ rồi, cậu có thể dẫn người đi dạo một vòng trên núi, mang về thêm một ít nguyên liệu đá với thép tấm, là sẽ có thể gia cố phòng tuyến một đơn sơ trở nên chặt chẽ không thua gì phòng tuyến hai.

Dương Phi thấy Phương Hòa không nêu ý kiến gì mà tiếp tục đi về phía trước, vội vàng đuổi theo nói, "Tiểu thủ lĩnh, bọn họ đem vật tư giao cho chúng ta xong, còn kêu chúng ta tạm thời tự mình xây dựng phòng tuyến, nói là không có nhân thủ để đưa qua, không thì phải chờ phòng tuyến hai xây xong trước rồi tính."

Phương Hòa quay đầu nhìn hắn, "Đã biết, sao vậy?"

Dương Phi sờ sờ đầu, "Tiểu thủ lĩnh, không có dị năng giả phụ trách xây dựng, chỉ dựa vào mấy người chúng ta, ba năm cũng chưa chắc làm xong đâu."

"Chậc, ngốc quá, đi phát cái thông báo, người trong phòng tuyến một, chỉ cần có giam gia xây dựng phòng tuyến, toàn bộ miễn phí đồ ăn, thức ăn đủ no, có thịt có rau. Sau đó đi phòng tuyến hai treo thưởng, nếu có dị năng giả chịu qua đây hỗ trợ, cứ gia cố xong một trăm mét vuông phòng tuyến, sẽ được trả 50 viên tinh hạch."

Phương Hòa nói xong, Lê Chấn liền nhướng mày, hắn vốn còn nghĩ có nên che giấu tai mắt một chút, đưa một đám tang thi qua hỗ trợ hay không, lại không ngờ, mèo nhỏ nhà hắn thế mà lại nghĩ ra một cách còn tốt hơn như vậy.

Dương Phi gật đầu, vội vàng chạy đi chuẩn bị, hắn đúng là ngốc mà, thấy bên phòng tuyến hai đủ loại dị năng giả khí thế ngất trời xây dựng, liền quên mất có thể kêu gọi người sống sót, đây không phải là truyền thống tại căn cứ X huyện của bọn họ sao.

Có Phương Hòa cho phép, phòng tuyến một rất nhanh đã náo nhiệt lên, đợi đến khi Dương Phi đưa tới đừng đống thép tấm, Phương Hòa với Lê Chấn cũng đem nguyên liệu đá từ trên núi về rồi, cậu còn giấu thép tấm bên trong đá, nửa che nửa hở, sau đó, công tác xây dựng phòng tuyến một liền hừng hực khí thế khởi công.

Bận rộn tới chiều, Phương Hòa nhìn phòng tuyến dần dần to lớn lên, trong lòng nghi hoặc, cau mày nhìn ra ngoài căn cứ.

Lê Chấn duỗi tay búng búng mũ trên đầu cậu, "Sao vậy?"

Phương Hòa quay đầu nhìn về phía Lê Chấn, "Em đang nghĩ, mọi người và cả anh đều ở đây hết rồi, xây dựng phòng tuyến còn có ý nghĩa gì nữa?"



Lê Chấn hơi dừng lại, nhìn đám người bận rộn bên ngoài, chậm rãi nói một câu, "Đề phòng biến cố."

Phương Hòa không hiểu, nhìn hắn, trong lòng có cảm giác không an ổn cho lắm, "Có phải là anh lo tới thiên thạch trong phòng thí nghiệm hay không?"

Hai người đầu tựa đầu, hắn nâng lên đôi mắt sâu thẩm nhìn cậu, "Lúa nhỏ..."

Mèo nhỏ nhà hắn thật thông minh, đoán không sai chút nào, nếu phòng thí nghiệm không lấy được thiên thạch, có lẽ hắn sẽ không cần phải cố kỵ gì cả, nhưng hiện tại phòng thí nghiệm có, vậy nghĩa là, tang thi bên ngoài căn cứ có thể mất khống chế bất cứ lúc nào, đến lúc đó chỉ cần không thể khống chế được, người ở phòng tuyến một có khả năng phải chịu cảnh bị tang thi bao vây tấn công, phỏng chừng ngoại trừ những tang thi bị hắn gieo hạt giống ý thức vào đầu, những con khác đều sẽ bị ảnh hưởng.

Phương Hòa nắm lấy tay hắn, "Vậy thì đổ nước trong hồ ra, dựa vào cái gì cũng không bằng dựa vào chính mình."

Lê Chấn gật đầu, "Chúng ta đưa Tiểu Bạch Cầu đến đây đi, lĩnh vực không gian của nó có thể giúp chúng ta không bị ai phát hiện."

Phương Hòa lúc này mới bừng tỉnh mà nhớ ra, bọn họ đã bỏ quên Tiểu Bạch Cầu với Tiểu Tang ở phòng thép trong phòng tuyến hai rồi, mấy ngày nay, tụi nó có khi nào chịu hết nổi mà bỏ chạy ra ngoài không.

Phương Hòa vội vàng lôi kéo Lê Chấn chạy vào trong phòng tuyến hai, bọn họ vừa mới bước vào, Lê Chấn lập tức cảm thấy mình bị theo dõi, Phương Hòa liếc nhìn ra sau, không xa không gần có hai người theo đuôi, nếu không phải Lê Chấn nhắc nhở, thì cậu đúng là không phát hiện, "Tìm chỗ nào kín kín đánh một trận?"

Lê Chấn lắc đầu, "Còn không bằng trực tiếp tới chỗ Tiểu Bạch Cầu."

Khóe miệng Phương Hòa giật giật, nghĩ đến Tiểu Bạch Cầu hung dữ kia, "Sẽ chết người luôn đó."

Bọn họ vừa mới rẽ vào một chỗ tương đối yên ắng, hai người kia đã lập tức vọt qua, Phương Hòa vung tay lên, mắt thấy lưỡi dao gió sắp đập vào họ, một trong hai bỗng nhiên dừng lại, quỷ dị chắn được lưỡi dao gió của Phương Hòa, sau đó lập tức nói, "Đừng đánh, chúng tôi không có ác ý, ông chủ chúng tôi có chút việc tìm hai vị."

"Ông chủ mấy người?" Phương Hòa thu tay, nhíu mày nhìn bọn họ.

Một người trong đó nói với Lê Chấn, "Ông chủ chúng tôi nói muốn trực tiếp cảm ơn đòn cảnh tỉnh của ngài."

"Đòn cảnh tỉnh?" Phương Hòa nghi hoặc, gần đây bọn họ có đánh ai đâu, huống chi đánh người cũng sẽ không dùng gậy gọc các kiẻu.

Nhưng Lê Chấn lại hiểu, hắn ôm lấy bả vai Phương Hòa, "Em gặp rồi sẽ biết.", lại quay đầu nhìn hai người kia, "Ông chủ mấy người đang ở đâu?"

Hai người gật gật đầu, "Mời đi theo tôi."

Bọn họ dẫn theo Phương Hòa cùng Lê Chấn, trên đường phố phòng tuyến hai quẹo tới quẹo lui, cuối cùng dừng lại bên cạnh một ngôi nhà bị hư hại không ít, chỉ vào một chiếc xe thương vụ bảy chỗ đã được cải tiến, "Ông chủ ở trong xe."

Lê Chấn nắm tay Phương Hòa, đi qua chui vào trong xe, thời điểm thấy người bên trong, Phương Hòa mới kinh ngạc nhìn hắn, Lê Chấn gật đầu, " Trần lão."

Ngồi bên trong đúng là Trần lão ngày đó đến tiếp nhận vật tư, sắc mặt của ông ta cũng không tốt lắm, tiều tụy lại mệt nhọc, tựa như mấy ngày rồi chưa ngủ.

Trần lão nhéo nhéo giữa mày, nhìn về phía hai người, đột nhiên nói ra một câu đầy ẩn ý, "Có lẽ, tương lai của toàn bộ bọn trẻ thành phố A chỉ có thể dựa vào hai người."

Lê Chấn nhíu mày lại, ngày đó sau khi chữa trị cho Trần lão xong, hắn đã lặng lẽ để lại chút tin tức, ý bảo ông chú ý tới phòng thí nghiệm, nhưng giờ nghe ý của Trần lão, tình huống có vẻ không lạc quan cho lắm.



Trần lão trầm mặt hồi lâu, mới chậm rãi nói ra tình hình hiện tại cho hai người nghe, ngày đó sau khi được Lê Chấn giải trừ tinh thần lực ám chỉ, ông ta trở về đã lập tức bắt tay đều tra, tra xong mới phát hiện, không đơn thuần chỉ có mình ông ta, cơ hồ toàn bộ quản lý của căn cứ đều đã bị tinh thần ám chỉ.

Đám dị năng giả tinh thần mà Trình Kỳ Đống dẫn dắt tạo ra tinh thần ám chỉ rất nhỏ nhưng vô cùng cứng đầu, mặc dù chúng chỉ ảnh hưởng một ít về nhận thức.

Trên thực tế, đó là sự hiểu lầm về nhận thức, khiến cho toàn bộ quản lý căn cứ đều cho rằng, thực nghiệm trên cơ thể người thật ra chẳng có gì, vì vinh dự tổng thể, hy sinh là điều tất nhiên.

"Ngay cả mấy đứa nhỏ cũng phải hy sinh sao?" Phương Hòa chợt nhớ tới ý nghĩ đã khiến cậu gắng gượng sống sót, từng có một giọng nói nói với cậu, vì tương lai và an nguy của toàn bộ người trong căn cứ, thậm chí là an nguy của toàn thế giới, cậu thân là vật thí nghiệm hy sinh đáng lẽ phải lấy làm kiêu ngạo mới đúng.

Trần lão nếu không được Lê Chấn giải trừ ám chỉ, có lẽ sẽ trả lời Phương Hòa rằng, dù là trẻ con, nên hy sinh cũng phải hy sinh, không thể có lòng dạ đàn bà như vậy, vì mọi người, vì tương lai của càng nhiều đứa trẻ, hy sinh một ít là chuyện nên làm.

Nhưng hiện tại, ông ta trầm mặc.

Ông ta đã xem qua rất nhiều báo cáo thực nghiệm, có vài thí nghiệm thậm chí còn trong nháy mắt lấy đi mạng sống của mười mấy đứa trẻ hoặc người lớn, cái loại cơ sở ép buộc người khác phải hy sinh làm thực nghiệm như vậy, thật sự là vì cứu vớt con người hay sao?

"Virus đâu? Thuốc giải quyết virus đâu? Trần lão, cứu vớt loài người không phải là nên tìm ra thuốc giải virus sao? Ông nhìn nhiều báo cáo thực nghiệm như vậy, có nhìn thấy thực nghiệm nào nói về vấn đề giải quyết virus chưa?" Phương Hòa nói.

Giữa mày Trần lão gắt gao nhíu lại, trong ký ức của ông, hơn nữa năm nay, các báo cáo thực nghiệm điều nhấn mạnh vấn đề tăng cao năng lượng của dị năng giả và kích phát dị năng cho người thường, còn phương án thực nghiệm tìm ra thuốc giải quyết virus ngoại trừ lúc đầu có mấy cái, sau đó tựa hồ cũng không làm nữa.

"Thật ra là không có đúng không, vậy ông nói thử xem phòng thí nghiệm rốt cuộc là muốn giải quyết virus hay là muốn virus tiếp tục phát triển, ông đừng quên trên một ý nghĩa nào đó mà nói, đối với dị năng giả, chỉ cần cẩn thận một chút, không lập lại vấn đề nhiễm virus vài lần thì sẽ không chết."

Nhìn Phương Hòa đứng trước mặt phó tư lệnh mà còn hùng hổ dọa người lợi hại như vậy, Lê Chấn hơi hơi nhếch khóe miệng.

Trần lão từ từ thở dài, mấy ngày nay sau khi biết rõ tình trạng thật sự của phòng thí nghiệm, việc đầu tiên ông nghĩ đến là làm thế nào điều chỉnh lại hành vi của phòng thí nghiệm, nhưng lại phát hiện bản thân làm không được, thậm chí chỉ cần ông nhắc tới, tinh thần sẽ bị công kích ngay lập tức, nếu không phải ông che giấu tốt, phỏng chừng sẽ lại bị ám chỉ tinh thần thêm một lần nữa.

Hơn nữa, trong phòng thí nghiệm đã tụ tập hết số chuyên gia ít ỏi còn sống được sau mạt thế rồi, nếu thật sự giải quyết phòng thí nghiệm, thì ai giải quyết virus tang thi đây?"

Ngay lúc Trần lão mệt mỏi xoa xoa giữa mày, Lê Chấn lại thẳng thừng nói ra câu khiến ông khiếp sợ, "Đoạt lấy thiết bị trong phòng thí nghiệm, tôi có thể nghiên cứu ra cách giải quyết virus tang thi."

"Cậu chắc chắn?"

Lê Chấn nói, "Trần lão khẳng định đã điều tra thân phận của tôi rồi, chẳng lẽ chưa từng nghi ngờ về tên của tôi sao?"

"Cậu chính là chuyên gia sinh vật học mà phòng thí nghiệm muốn tìm?" Trần lão đột nhiên ngồi ngay ngắn.

Lê Chấn gật đầu, "Trước khi virus tang thi bùng nổ tôi đã tiếp xúc với loại virus này rồi, bọn họ tìm tôi, chắc chắn là muốn biết kết cấu ban đầu của virus tang thi, sau đó tìm ra cách nâng cao hiệu quả của virus một cách cao nhất, nhưng bọn họ không biết, kết cấu ban đầu của virus có thể là manh mối chủ yếu để giải quyết virus tang thi."

Trần lão trầm mặc một thời gian dài, "Sao tôi có thể đảm bảo cậu không phải là Trình Kỳ Đống thứ hai?"

Lê Chấn lẳng lặng nhìn ông, "Tôi không cần đảm bảo."

Trần lão nhìn Lê Chấn một hồi, cuối cùng lấy ra một tập hồ sơ màu đen giao cho hắn, "Bên trong là bản vẽ thiết kế ban đầu lẫn nhân viên và cảnh vệ của phòng thí nghiệm."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.