Hơn ba mươi người đồng loạt quỳ xuống là cảnh tượng hoành tráng cỡ nào, chẳng qua là có hơi khó hiểu, ánh mắt nồng nhiệt của bọn họ phần lớn đều không phải hướng về Lê Chấn, mà là nhìn Phương Hòa chằm chằm, ánh mắt nóng như lửa còn xen lẫn ý tứ kính sợ sùng bái, làm Phương Hòa vô cùng không được tự nhiên, cậu chỉ là một con mèo thôi mà, khi không nhìn cậu chằm chằm làm chi? Thần bảo hộ gì gì đó không phải là Lê Chấn sao?
Đặc biệt là đứa nhỏ mới phát biểu xong kia, mắt nó lóe sáng tới mức Phương Hòa thiếu điều cho rằng mình bị nó nhìn ra nguyên hình luôn rồi.
Lê Chấn an ủi sờ sờ đầu cậu, hắn đương nhiên cũng nhìn ra đám người này không có ác ý, trong mắt họ chỉ là ngưỡng mộ thuần túy, hoàn toàn không có ý khác, sau khi virus tang thi bùng nổ, đây là lần đầu tiên Lê Chấn cảm nhận được ý niệm đơn thuần tới vậy, hắn vuốt vuốt tai Phương Hòa, nói với đám người đang quỳ, "Mấy người đi theo tôi."
Chỗ này dù cách cổng vào căn cứ một khoảng, người thường không thể nhìn ngó xa tới như vậy được, nhưng mà một đám người đột nhiên từ trước cửa căn bỏ chạy, đồng loạt chạy về một phía, không làm người ta nghi ngờ mới là lạ.
Hơn 30 người ngay ngắn đứng lên, đi theo.
Cái sơn cốc lúc nãy Phương Hòa nhìn trúng rốt cuộc cũng có chỗ phát huy tác dụng, đường xá gập ghềnh đối với đám người kia mà nói chỉ là chuyện cỏn con, đi theo một người một mèo nhanh chóng biến mất trong núi rừng rậm rạp.
Tới một nơi tương đối yên tĩnh, Lê Chấn mới dừng lại, nhìn đám người đằng sau vẫn phóng ánh mắt nóng rực như cũ, cho dù là hắn biết, bọn họ cơ bản chỉ là cảm xúc sùng bái kính sợ lẫn mang ơn, nhưng nhiều người sống chết nhìn chằm chằm Lúa Nhỏ nhà hắn như vậy, Lê Chấn vẫn nhịn không được mà nổi giận.
Cho tới khi một cổ năng lượng tinh thần mang theo uy hiếp, mạnh mẽ ập xuống, đám người kia mới khiếp sợ, không dám nhìn Phương Hòa nữa, sắc mặt Lê Chấn cũng đã đen thui, ánh mắt sắc bén.
Người dẫn đầu họ Dương kia, tuổi tác nhìn qua chắc không kém Lê Chấn là bao, tự nhận biết rõ ràng năng lực của Lê Chấn so với bọn họ mạnh hơn không ít, ho khan một tiếng, trực tiếp sắp xếp nói ra mục đích, "Chúng tôi là đặc biệt tới tìm hai người!"
Lời vừa nói ra, những người khác cũng mạnh mẽ gật đầu.
Lê Chấn vuốt lông cho Phương Hòa, không nói gì, lạnh mắt nhìn.
Hắn tuy rằng có thể khống chế tang thi, nhưng cho dù tang thi biến dị có thông minh thế nào, cũng không thể giống như con người được, vậy nên bọn họ hiện tại đúng thật là rất thiếu nhân thủ, nhưng bọn họ rõ ràng là hướng về Phương Hòa, nếu họ có ý đồ khác, hắn thà rằng tốn chút sức, đem ký ức của đám người có thực lực không tồi này xóa bỏ.
Phương Hòa nhìn bọn họ, nằm trên cánh tay Lê Chấn giả làm một con mèo bình thường, đợi hắn hỏi cho rõ ràng.
Người nọ nhìn ánh mắt sắc bén của Lê Chấn, nuốt nuốt nước miếng, anh ta dẫn theo cả đám người một đường từ huyện X chạy tới thành phố A, dù có bị tang thi bao vây cũng sẽ mặt không đổi sắc, nhưng mà hiện tại đối diện gương mặt lạnh như cá chết của Lê Chấn, trong lòng cũng không khỏi bồi hồi xúc động, nghiêm chỉnh nói, "Tôi tên là Dương Phi, chúng tôi đều tới từ căn cứ trấn Bắc Quan huyện X, chúng tôi đại diện người sống sót ở căn cứ Bắc quan, tự nguyện tới báo đáp ơn nghĩa!"
Thấy Lê Chấn không nói chuyện, Dương Phi đem đứa bé đứng bên người ôm tới, lần này anh ta chuyển mắt về phía Phương Hòa, "Đứa bé này tên là Ngụy Tử Đình, cả nhà chỉ còn có mỗi nó, lần này một hai đòi đi theo, chúng tôi cũng đồng ý mang nó tới đây, nếu không phải nhờ nó kích phát dị năng thị lực, chúng tôi cũng không biết, căn cứ vốn có thể liên tục mở rộng, không ngừng xuất hiện dị năng giả, là nhờ vào công lao của ngài, có lẽ ngài cũng không biết, giếng nước kia đã cứu hơn hai vạn người sống sót ở huyện chúng tôi."
Dương Phi càng nói càng kích động, nhòm nhòm Phương Hòa rồi lại ngó ngó Lê Chấn, "Cho nên, hai người, một người cho chúng tôi hy vọng, một người cho chúng tôi tương lai, căn cứ huyện X của chúng tôi tuyệt đối không phải loại người vong ân phụ nghĩa, vì vậy căn cứ huyện X đã chọn ra những dị năng giả xuất sắc nhất, quyết định đi ra ngoài tìm ngài, hy vọng ngài sẽ chấp nhận cho chúng tôi đi theo!"
Lời của Dương Phi tuy rằng vô cùng cảm động vô cùng kích động, nhưng Phương Hòa vẫn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng lắm, cậu nâng móng vuốt gãi gãi tay Lê Chấn, lặng lẽ giao lưu ý thức, "Lê Chấn, hình như không thật lắm đâu?"
Phương Hòa vừa nói xong, một người rất quen thuộc trong nhóm Dương Phi, chính là dị năng giả hệ lửa đã từng gặp qua một lần kia, cậu ta vỗ vỗ vai Dương Phi, "Anh nói sai thoại kìa!"
Dương Phi sửng sốt, giơ chân đá lên đùi cậu ta, đứa nhỏ này lỡ mồm rồi!
Mấy câu này anh ta đã chuẩn bị tốt từ trước, tuy rằng thời gian có hơi lâu, một đường này bọn họ đi hết nửa tháng, nhưng mà mỗi ngày anh ta đều nhân dịp rãnh rỗi tập nói một lần, chỉ sợ lúc nói thì bị vấp, bây giờ một người một mèo trước mặt vô cùng có lực uy hiếp, anh ta nói vấp mấy câu cũng là chuyện hiển nhiên thôi mà.
Nói sai thoại rồi...
Phương Hòa có chút thất thần, xíu nữa cậu cũng bị lời lẽ hùng hồn của anh ta nói đến tin tưởng, đúng là có công chuẩn bị sẵn mà.
Cậu duỗi duỗi móng, dùng đôi mắt xanh biếc trừng anh ta.
Dương Phi lập tức sờ sờ mũi lùi về sau một bước, cười gượng, dù vậy mắt mèo vẫn thẳng tưng nhìn anh ta chằm chằm không rời, Dương Phi không dám cười nữa, cuống quít giải thích, "Tôi chỉ là sợ anh không tiếp nhận bọn tôi, mới thương lượng với người trong căn cứ, chuẩn bị sẵn kịch bản, thật sự là không có ý gì khác, cho dù hai người cũng không cần chúng tôi bảo hộ, thì để chúng tôi chạy việc vặt cũng được, chúng tôi đều là dị năng giả, hơn nữa dị năng gì cũng đó, cái gì cũng làm được!"
Cho nên, vừa gặp mặt đã quỳ gì đó, cơ bản là đã tập dợt sẵn hết rồi đó hả?!
Phương Hòa nhìn đám người trước mặt, thầm nói trong lòng, giờ đã là thời đại gì rồi, vậy mà còn muốn chơi trò quỳ gối? Hơi 30 người quỳ xuống cùng lúc, thật sự là có hơi chấn động, nhưng đó chỉ là dùng để lừa gạt, muốn lấy lòng tin thôi ư?
Dương Phi thấy cho dù hắn có nói thế nào, đôi mắt xanh biếc ấy đã chứa đầy hoài nghi, thật là khóc không ra nước mắt, nhìn thiếu niên chưa rõ tình huống trước mặt, Dương Phi lại nhấc chân đá cậu ta một cái.
Dị năng giả hệ lửa kia thoáng né đi, ha ha cười, xoay người nhìn về phía Phương Hòa, "Cũng không biết các người còn nhớ tôi hay không, tôi tên Vương Triệt, dị năng là lửa, coi như nể tình chúng ta từng cùng nhau giết tang thi, cho tôi giải thích một chút thế nào?"
Tình huống thật sự là, sau khi Phương Hòa với Lê Chấn rời khỏi huyện X, khu lánh nạn tạm thời Bắc Quan của bọn họ càng ngày càng nhiều người tới, trãi qua vài lần tang thi vây công, bọn họ chậm rãi phát hiện người bị nhiễm phải virus tang thi, nếu liên tục uống nước giếng, sẽ có tỷ lệ rất lớn kích phát ra dị năng, mà không phải là biến thành tang thi.
Ngay từ đầu chuyện đó vốn không ai để ý, về sau mới chậm rãi phát hiện, ngoại trừ người nhiễm bệnh uống nước giếng, những dị năng giả khác đều được kích hoạt dị năng sau khi virus tang thi bùng nổ, sau vài lần kiểm chứng, mọi người rốt cuộc cũng xác định, nước trong giếng có thể khắc chế virus tang thi ở một mức độ nhất định, giúp người bình thường sau khi nhiễm phải virus có cơ hội biến dị.
Cũng vào ngay lúc đó, Ngụy Tử Đình đem chuyện mèo nhỏ Phương Hòa từng đổ một loại nước vào trong giếng nói cho một số người, rồi từ từ lan truyền khắp căn cứ.
Sau đó, dị năng giả ở huyện X càng ngày càng nhiều, cấp bậc cũng ngày càng cao, hơn nữa tang thi đã dần ít đi, khu lánh nạn Bắc Quan cũng thăng cấp lên thành căn cứ Bắc Quan, bao quát hết nửa cái huyện thành.
Một vài dị năng giả đời đầu, bắt đầu lập ra văn phòng điều phối dành cho căn cứ, sau lại có người đột nhiên đưa ra đề nghị đi báo ân, lập tức làm cho mấy người trong căn cứ nhiệt huyết sôi trào, thiếu chút nữa đi hết toàn thành, cuối cùng dưới sự phối hợp tính toán của văn phòng, mới tuyển ra được đám người bọn họ.
Phương Hòa nghe xong, vẫn thấy có chút mong lung, không nói tới việc một căn cứ lớn như vậy có thể đồng lòng thống nhất ý kiến, hoang mang hơn nữa là họ không hề đem tin tức nước giếng có thể khắc chế virus tang thi tiết lộ ra bên ngoài.
Cố tình là sau khi nghe xong, Lê Chấn còn đột nhiên gật đầu, "Vậy các người cứ đi theo đi, trước hết tiến vào căn cứ đã, chuyện khác vào rồi nói tiếp."
Rồi dưới tầm mắt không thể hiểu được của Phương Hòa, Lê Chấn cứ như vậy ôm cậu rời đi.
Mà thực tế là do Lê Chấn hắn đã chịu hết nổi rồi, chuyện mèo nhỏ trong ngực phải hứng lấy ánh mắt chăm chú của đám người đó làm hắn bực bội muốn chết, nguyên nhân sự việc đã biết rõ ràng, hắn đương nhiên không muốn mèo nhỏ bị nhìn như vậy nữa.
Hơn nữa Phương Hòa còn cảm nhận được, những người đó sau khi Lê Chấn xoay người, còn thường thường ngó qua, mang theo sùng bái như có như không, này thật meo ô quỷ dị quá trời!
Đi qua một vài rừng cây, rốt cuộc cũng đã trở lại căn cứ, Phương Hòa nhịn hết nổi, bắt lấy tay Lê Chấn, hỏi, "Rốt cuộc chuyện này là sao, anh không định giải thích với em một chút hả?"
Lê Chấn vờn vờn tai Phương Hòa, nhướng mày, "Muốn biết hả?"
Phương Hòa không hiểu sao cảm thấy trong mắt hắn rõ ràng có ý đồ đen tối, hai tai lập tức nóng lên, giơ móng đập rớt tay hắn, ngẩng đầu ưỡn ngực, vô ý làm ra động tác y như Tiểu Bạch Cầu, vô cùng ngạo nghễ nói, "Không muốn biết."
Lê Chấn gật đầu, thản nhiên rẽ lên một đỉnh núi, Phương Hòa thì nghẹn gần chết, nắm lấy ống tay áo hắn cào xé hết nửa ngày, đến khi hắn đi lên tới đỉnh núi thì rốt cuộc cũng hết nhịn nổi, "Anh mau nói đi, có phải muốn trao đổi cái gì không? Gì cũng được!"
Lê Chấn nhịn cười, làm như đứng đắn lắm, "Lúa nhỏ muốn biết, anh tất nhiên sẽ nói, trao đổi gì chứ?"
Phương Hòa thật sự rất muốn cào chết hắn, hung dữ trợn trắng mắt.
Lê Chấn ung dung thong thả ngồi lên một tảng đá trên đỉnh núi, gãi gãi cổ mèo, "Từ đầu anh đã dùng nước trong hồ để làm thí nghiệm rồi, nhưng kết quả chứng minh vô cùng rõ ràng, nước trong hồ không có tác dụng khắc chế virus, nhưng cũng có khả năng là do anh lấy virus trực tiếp trong người tang thi mà không phải là người bị nhiễm virus."
Phương Hoà thấy Lê Chấn bắt đầu nói, ngoan ngoãn ngồi xổm xuống, lắng nghe.
Hắn nhìn điệu bộ của mèo nhỏ, vuốt vuốt lưng mèo, nói tiếp, "Bất quá lời của mấy người kia hẳn là thật, bọn họ không nhất thiết phải chạy tới tận đây gạt người, hơn nữa bọn họ còn có chút kì quái."
Phương Hòa thật sự muốn trợn trắng mắt, đâu chỉ là kỳ quái, thật sự là vô cùng quỷ dị luôn biết không!
"Lúc bọn họ đối diện với em, vô cùng sùng bái và kính sợ."
Phương Hòa ngạc nhiên, "Đây là chuyện gì vậy chứ?"
Lê Chấn lắc đầu, "Anh chỉ có thể xác định là, bọn họ ngoài trừ tôn sùng em ra, thì không có ý đồ khác."
Lúc nãy nhân lúc Vương Triệt cùng Ngụy Tử Đình giải thích, hắn đã âm thầm soi mói kỹ càng bọn họ, thật sự rất là đơn thuần.
"Anh xác định bọn họ không uống tới mụ mị đầu óc rồi hả?" Phương Hòa chần chừ hỏi.
Trong loại thời thế tang thi trãi rộng này, một đám người tụ lại chạy xa thật xa, chỉ để báo ân? Còn quỳ, còn là người được tỉ mỉ chọn lựa, còn chuẩn bị kịch bản... chỉ vì đi theo một con mèo như cậu?
Lê Chấn bật cười, "Đương nhiên không phải, bọn họ là sùng bái em thôi, Lúa Nhỏ sợ hãi sao?"
"Em sợ cái cộng lông ấy, chỉ là cảm thấy tại sao không phải anh mà là em? Kỳ cục thật sự!"
Cái này Lê Chấn cũng đoán không được, có lẽ là bởi vì mèo nhỏ của hắn mới thật sự là chủ nhân chân chính của hạch đào?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]