Chương trước
Chương sau
Phương Hòa đương nhiên cảm nhận được động tác của Lê Chấn, lập tức ghé đầu sát vào tai hắn, "Chỗ này có rất nhiều người phải chịu đói, chúng ta có nên lặng lẽ cho họ chút đồ không?"

Lê Chấn lắc đầu, "Trật tự nơi này không tốt, sẽ gây ra hỗn loạn."

Cho dù là cho vài người chút đồ ăn, vậy thì cũng phải cho ở thời điểm trật tự pháp luật, trước cổng này thủ vệ không nhiều, chắc chắn sẽ bị cướp mất, cứu người không sai, nhưng nếu cách giúp đỡ không thích hợp, tại thời buổi mạt thế này sẽ gây ra án mạng.

Phương Hòa nhìn mấy người ngạo mạn trước mặt, im lặng. Lê Chấn nói đúng, nếu bị bọn họ phát hiện, nói không chừng sẽ lập tức động tay động chân, chỉ đành tạm thời từ bỏ.

Lê Chấn khởi động xe đi về phía trước, vừa chạy tới cửa cổng, Phương Hòa đã khó chịu nhìn cái gì mà Hồ lão đại đang đi tới, bộ dạng cao lớn thô kệch, nhìn không giống người tốt chút nào.

Hồ lão đại từ kính chắn gió đằng trước nhìn vào, thấy trong xe chỉ có một mình Lê Chấn, hơn nữa ghế sau còn tràn đầy vật tư, mắt gã hiện lên một tia tối tăm, giơ tay lên, ra hiệu mấy người cao to đằng sau nhường đường, để Lê Chấn lái xe vào.

Phương Hòa vừa lúc thấy được vẻ mặt âm u của Hồ lão đại, đột nhiên hưng phấn, chóp đuôi vuốt ve cổ Lê Chấn, lặng lẽ nói với hắn, "Tên đó khẳng định muốn cướp bóc đó, tin không?"

(Edit: Tên cướp mau chạy đi.)

Bên trong căn cứ tuy rằng có chế độ tương đối hoàn thiện, nhưng cũng không chịu nổi số lượng người đông đúc ở cửa phòng tuyến thứ nhất, mấy chuyện lén lút như giết người cướp của, cũng ít khi bị phát hiện, Hồ lão đại này có lẽ là muốn theo dõi bọn họ, sẵn tiện xuống tay.

Lê Chấn liếc mắt nhìn gã một cái, ánh mắt sắc bén làm tinh thần Hồ lão đại hốt hoảng không nhẹ, một loại áp lực khó hiểu đánh úp lại, ý nghĩ vừa nổi lên trong lòng gã lập tức chìm xuống, người này một thân một mình, mang theo nhiều vật tư như vậy, thậm chí là xe còn không bị tổn hao, từ ý nghĩa nào đó mà nói, nếu không phải cấp dị năng tương đối cao, thì là sở hữu dị năng đặc biệt mạnh.

Gã làm nghề này ở cổng căn cứ đã lâu, chút kiến thức cơ bản vẫn phải có, trước kia gã từng gặp một cô gái lẻ loi, còn đem theo đứa nhỏ bên người, nhìn qua thì có vẻ yếu đuối xinh đẹp, vậy mà lại là dị năng giả hệ kim loại, chỉ nhẹ nhàng điều khiển mấy cây dao bay lơ lửng, đã làm mấy người có tâm tư xấu xa sợ tới mức muốn tè ra quần, lập tức rút lui, nhìn trộm một cái cũng không dám nhìn.

Hồ lão đại nhìn vào trong xe, chỉ sợ người này năng lực còn mạnh hơn cô kia, nghĩ vậy, gã lại nổi lên ý đồ khác, mấy đội ngũ đi săn trong căn cứ vẫn luôn muốn tìm dị năng giả có năng lực đầu nhập, nếu người này mạnh tới như vậy, đem tin tức này đi bán cho họ, hẳn là sẽ thu được không ít vật tư.

Vì vậy, qua giây lát, Hồ lão đại đã hớn ha hớn hở nở nụ cười, "Tới đây, người anh em, đi bên này này."

Phương Hòa nhìn thái độ nịnh nọt ra mặt của gã lập tức cảm thấy không thú vị nữa, tên Hồ lão đại hiển nhiên đã bị cái mặt lạnh tanh của Lê Chấn dọa sợ, cậu còn đang chờ gã tới cướp bọn họ đó, nhất định là vui lắm.

Thời điểm Lê Chấn lái xe đi qua mặt Hồ lão đại, Phương Hòa giơ giơ chân mèo, lặng yên không một tiếng động dùng dao gió cắt mấy nhát lên người gã, không dễ nhìn thấy, vụn vặt nhưng được cái dày đặc, gã chỉ cần dùng lực một chút là quần áo sẽ lập tức rơi rớt từng mảnh, ở chuồng luôn!

Người khác thì không để ý, nhưng Lê Chấn thì thấy rõ mồn một, khóe miệng giật giật, duỗi tay nắm lấy móng mèo, "Lát nữa nhắm mắt lại."

Phương Hòa hừ một tiếng, có cái gì đẹp đâu, muốn nhìn cũng phải về nhà nhìn xẻng hốt phân, dáng người của Lê Chấn mới là đẹp, Phương Hòa nghĩ vậy liền liếc mắt nhìn hắn một cái, trước kia lúc ý thức của xẻng hốt phân không được minh mẫn cho lắm, cậu còn có thể vô cùng đứng đắn quang minh chính đại nhìn vài lần, hiện tại đã lâu chưa nhìn cơ thể của hắn, tự nhiên cảm thấy ngứa ngáy.

Công pháp tu luyện song tu của hai người đã tu luyện tới trình độ, chỉ cần Phương Hòa có chút chút háo sắc Lê Chấn đã có thể lập tức cảm nhận được, theo nghiên cứu của hắn, đây là tác dụng phụ của giai đoạn trước khi hóa hình, sau này có lẽ sẽ tốt hơn.



Cho nên, cả người Phương Hòa vừa không hiểu sao có chút nóng lên, Lê Chấn đã lập tức biết, mặt hắn nháy mắt đen thui, ý nghĩ háo sắc của mèo nhỏ, nhất định không khỏi có liên quan tới Hồ lão đại, Lê Chấn sắc bén nhìn Hồ lão đại thân hình vạm vỡ đứng bên ngoài, ở chuồng thì có là gì, hắn sẽ làm gã gặp ác mộng mấy tháng trời, mỗi ngày đều mơ thấy tang thi đuổi theo gã.

Phương Hòa không hề phát hiện, quơ quơ móng mèo thổi gió cho bớt nóng, đến giờ mà cậu còn chưa nhận ra nguyên nhân tại sao thân thể mình lại thường thường nóng lên nữa là.

Lê Chấn tranh thủ trước khi Hồ lão đại khỏa thân, lái xe ngừng trước cửa đăng ký, người phụ trách đăng ký ném vào trong xe một cái thẻ, "Xuống xe, đăng ký vật tư, xe giao cho thủ vệ, vào làm kiểm tra đo lường."

Phương Hòa nhảy vào lòng ngực Lê Chấn, để hắn ôm xuống xe, thời điểm cậu xuất hiện, mấy người xung quanh, tính cả thủ vệ đều sửng sốt một chút, người ném thẻ cho Lê Chấn cũng liếc mắt, "Nuôi thú cưng thì cần phải trả phí nuôi dưỡng, đồ trong xe không đủ, có chắc muốn mang nó vào không?"

Lê Chấn một tay ôm Phương Hòa, vừa đăng ký vừa gật đầu.

Người xung quanh nhìn phản ứng của hắn, khe khẽ nói nhỏ, đa phần đều cho rằng Lê Chấn điên rồi, một xe vật tư kia cũng đủ cho hắn tiến vào đạo phòng tuyết thứ 2, hiện tại thế mà trực tiếp đổi quyền cho một con mèo!

Phương Hòa thấy mấy người xung quanh ai cũng nhìn Lê Chấn như nhìn kẻ ngốc, vô cùng khó chịu, đôi mắt ngọc bích sâu xa liếc một vòng, nếu không phải trên đường đi đã được Lê Chấn dặn, trong trạng thái mèo nên hạn chế không nên động thủ, cậu tuyệt đối sẽ cho mấy người này biết cái gì gọi là đập mặt xuống đất.

Lê Chấn sau khi đăng ký xong, người phụ trách nhìn thoáng qua dòng dị năng, nhìn thấy là dị năng hệ lực lượng, gật gật đầu, lại đưa cho Lê Chấn thêm cái thẻ, bên trên viết mấy chữ qua loa, thẻ dành cho thú cưng đại loại gì gì đó.

Lê Chấn ôm Phương Hòa bước vào khu kiểm tra đo lường, kỳ thật kiểm tra không hề có chút phức tạp nào, không khác thử máu là mấy, chỉ cần đâm rách ngón tay, tích ra một ít máu lên giấy thử, máu không đổi màu thì là không có dính virus tang thi, so với thử máu còn mau hơn, chẳng qua sau đó còn phải đến khu quan sát ngồi một tiếng đồng hồ mới có thể chính thức tiến vào trong phòng tuyến thứ nhất, mà cũng bởi vì phạm vi của khu quan sát hữu hạn, cho nên mỗi lần chỉ có thể đi vào một đám người, bằng không bên cũng sẽ không có nhiều người chờ như vậy.

Lê Chấn đã khôi phục, kiểm tra máu tự nhiên vô dụng, đợi hắn xong, nhân viên kiểm tra đo lường đối diện mang bao tay dày nặng vào, duỗi tay túm lấy Phương Hòa, Lê Chấn lập tức nhíu mày, ôm mèo nhỏ lại, bất động thanh sắc bỏ vào trong tay nhân viên mấy thỏi socola.

Nhân viên cúi đầu thấy, lập tức đem đồ vật nhét vào trong túi, cười tủm tỉm thấp giọng hỏi, "Vậy thì, ngài tự mình làm?"

Lê Chấn nhận lấy kim nhân viên đo lường đưa qua, ôm lấy Phương Hòa lật xem đệm lót hồng nhạt, hơi hơi chuyển tay chặn đi tầm mắt của nhân viên, sau đó một giọt máu rơi lên trên giấy, không có biến hóa gì, nhân viên lập tức đưa cho họ hai cái thẻ nhỏ.

Phương Hòa giơ lên móng vuốt của mình làm bộ làm tịch duỗi đầu lưỡi liếm liếm, thật ra Lê Chấn căn bản không chích kim vào chân cậu, máu kia là máu của hắn, Phương Hòa cọ cọ lên cằm hắn, được hắn ôm đi.

Khu quan sát có rất nhiều người, túm lại một chỗ với nhau, nhưng lại vô cùng yên tĩnh, không có chút tiếng động nào.

Lê Chấn tìm một góc mà đứng, Phương Hòa nằm trong khuỷu tay hắn nhắm mắt nghỉ ngơi, một tiếng đồng hồ dài dòng rốt cuộc cũng trôi qua, nghe được có người kêu tên, Phương Hòa lập tức dùng sức duỗi thẳng hai chân, Lê Chấn cảm thấy thú vị, đưa tay nhéo nhéo móng vuốt nhọn hoắc lộ ra bên ngoài.

Còn chưa kịp nhấc chân ra ngoài, đột nhiên có một người xông vào khu quan sát, trong khu vực yên ắng vô cùng gây chú ý, tìm một vòng khắp nơi, vừa nhìn thấy hai người Lê Chấn liền lập tức vọt tới.

Phương Hòa nhìn ra người kia là vì bọn họ mà tới, chân mèo đạp đạp Lê Chấn, "Anh nhìn xem, đó chắc là ý đồ khác của Hồ lão đại."



Đến khi chạy tới trước mặt Lê Chấn, người nọ mới thở hổn hển, nhỏ giọng hỏi, "Anh là Lê Chấn phải không?"

Phương Hòa nhìn người trước mặt, trên người mặc bộ đồng phục có chút cũ kỹ, cổ đeo thẻ công tác màu xanh biển, đây là biểu tượng của nhân viên trong căn cứ, Phương Hòa khều khều xuống tay Lê Chấn.

Lê Chấn đương nhiên cũng thấy, lúc trước trên đường đi Phương Hòa nhớ tới cái gì thì nói cái đó, cũng đã nói đến thẻ công tác của căn cứ, Lê Chấn nhéo nhéo móng mèo, ý đã hiểu, chờ người nọ nói chuyện.

Nhân viên công tác hít sâu một hơi, nói, "Lê Chấn tiên sinh, anh đi cùng tôi."

Lê Chấn không nhúc nhích, không nói lý do mà bắt hắn đi, là ai cũng sẽ từ chối.

Nhân viên công tác thấy Lê Chấn không đi, gãi gãi đầu, quay đầu nhìn đám người phần lớn đều vội vã đi ra ngoài, xung quanh không còn ai, lập tức hạ thấp giọng, "Là thế này, ở đây không tiện nói chuyện, anh đi với tôi đi, tôi là nhân viên công tác của căn cứ, chỉ muốn hỏi anh vài vấn đề thôi."

Cậu nhân viên tiếp tục nói, "Nếu anh trả lời phù hợp với đáp án của chúng tôi, căn cứ sẽ đề cao đãi ngộ cho anh, cung cấp cho anh chỗ ở cố định."

Phương Hòa híp híp mắt, chỉ có trong phòng tuyến 3 mới có cái chỗ ở cố định kia, chuyện gì mà có giá trị cao đến vậy? Tuy rằng vật tư của họ cũng đủ vào phòng tuyến 3, đổi một chỗ ở cố định cũng không khó, nhưng Phương Hòa vẫn rất tò mò.

Lê Chấn cũng nhướng nhướng mày, hắn không phải tò mò, mà là lờ mờ nhận ra gì đó, đầu ngón tay vờn quanh tai mèo nhỏ, nói với nhân viên công tác, "Đi thôi."

Cậu nhân viên công tác cười cười gật đầu, mang theo Lê Chấn ra khỏi khu quan sát, trực tiếp đi vào phòng nhỏ bên cạnh, giống một cái sạp báo không lớn không nhỏ, nhân viên công tác cẩn thận đóng cửa lại, sau đó cẩn thận đem giấy tờ đưa qua, "Anh chỉ cần trả lời hết mấy vấn đề này là được."

Lê Chấn tùy ý nhìn thoáng qua, mấy vấn đề này đối với người khác mà nói có lẽ là rất khó, nhưng không thể tưởng tượng được là, nội dung trong này đề ra, đều là vài phát biểu luận văn về vấn đề sinh vật học của hắn trước đây đã từng phát biểu, được đăng trên các tạp chí nổi tiếng quốc tế.

Phương Hòa cũng duỗi đầu nhìn theo Lê Chấn, nhưng là mấy cái này cậu chỉ có thể miễn cưỡng xem như hiểu, ý nghĩa thì hoàn toàn tầm ngoài tầm hiểu biết của cậu rồi.

Lê Chấn nhăn mày, buông giấy ra, chỉ vào vấn đề thứ nhất bắt đầu nói hươu nói vượn.

Phương Hòa ngửa đầu nhìn hắn, nói quá trời, mà ngay cả cậu cũng nghe được hắn cơ bản là đang ăn nói lung tung.

Nhân viên công tác sắc mặt đau khổ, xua xua tay, "Anh đừng nói nữa, xem ra anh không phải, cám ơn, mời anh ra ngoài."

Cậu ta được phân tới đây chờ một chuyên gia có tên là Lê Chấn, người này đã là người thứ 9 tên Lê Chấn rồi, nhưng hiển nhiên cũng giống mấy người trước, đều là ăn nói bậy bạ, tuyệt đối không phải chuyên gia.

Phương Hòa bị Lê Chấn ôm ra ngoài, móng vuốt gãi gãi cằm hắn, "Là đang tìm anh sao?"

Lê Chấn hơi hơi gật đầu, phỏng chừng mấy cửa vào khác của căn cứ cũng có người tìm hắn, có thể hiểu biết về luận văn của hắn, trong nước chỉ có vài người, mà trùng hợp, vừa lúc thành phố A cũng có 1.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.