Đám đàn ông trầm mặcvài giây, có người khẽ thốt một tiếng: “Tốt lắm!” Ngay sau đó là hàngloạt tiếng hô phụ họa, những lời khen ngợi không ngớt vang lên. Ánh mắtbọn họ nhìn cô đã hiền hòa hơn, cảm thông hơn.
Bọn họ vốn chỉ coi cuộc tỷ thí này là một trò vui, việc cô bị thương ngay từ đầu trận cũng chỉ khiến bọn họ thêm phần hưng phấn. Nhưng khi cô càng lúc càng cónhiều vết thương lại vẫn ngoan cố, không chịu khuất phục khiến bọn họphải nhìn cô bằng con mắt khác. Mà khi cô vừa bình thản vừa bi thương kể lại câu chuyện đời mình cùng dũng khí kiên cường muốn thay đổi vận mệnh lại khiến bọn họ thực sự xúc động hơn nữa. Bọn họ là đàn ông, vậy màlại làm khó một cô gái như vậy. Đối với bọn họ, đó chỉ là một trò đùa vô hại, nhưng đối với cô, đó lại là niềm hy vọng về sinh tồn và danh dự.Thế nên, bọn họ chẳng còn mặt mũi nào mà nhìn cô, trong lòng hết sức hổthẹn.
“Cô sẽ được gia nhập Không quân!” Lăng Tranh đi tới trướcmặt cô, từ trên cao nhìn xuống, giọng điệu kiên quyết, khẳng định mộtcách chắc chắn. Cơ hồ anh ta coi khinh mệnh lệnh của Hạm trưởng. Cùnglúc đó, một bóng người từ trong đám đông bỗng nhiên lao nhanh đến, chính là Lý Tích Trung. Anh ta luôn là người hiền lành nhất trong đội, giờ tự nhiên hành động như vậy, không khỏi khiến người khác cảm thấy kỳ quái.Anh ta kiên định đỡ Tô Di dậy, mặc kệ ánh mắt của mọi người, dìu cô vềký túc xá của phi công.
Tô Di tựa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/meo-hoang/39796/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.