Bóng đêm mát lạnh,tĩnh mịch, anh chỉ nghe thấy tiếng máu tươi của mình chảy từng giọt títách xuống mặt đất. Còn có tiếng côn trùng thi nhau trườn bò khắp nơitrên cơ thể anh. Chỉ có cảm giác đau đớn muốn chết. Nhưng anh không cònsức để giãy giụa hay cất tiếng kêu cầu cứu nữa. Ý thức của anh dần trởnên mơ hồ rồi chìm vào bóng tối vô biên vô tận.
“Anh ta chết rồi ư?”
“Bệ hạ, hắn vẫn còn cứu được.”
“Bằng bất cứ giá nào, ta muốn anh ta phải sống!”
Trong mông lung, anh nghe thấy có tiếng người nói chuyện trên đỉnh đầu mình,nhất là giọng người phụ nữ kia, lạnh lùng, trầm thấp. Anh chưa từng nghe thấy cô gái nào có giọng nói như vậy, như thể mang theo một loại sứcmạnh kỳ lạ, khiến người ta an lòng.
Anh lại mơ hồ nghe thấy vàitiếng lầm rầm chuyện trò nữa, nhưng đại não không còn đủ tỉnh táo đểphản ứng kịp với hàm nghĩa những câu nói đó. Trong mông lung, anh cảmnhận được một bàn tay hết sức dịu dàng nắm lấy tay mình, giống như mộttia ấm áp cuối cùng trong cảnh ngộ trái ngang, bất giác, anh gắng hếtsức lực toàn thân, nắm chặt lấy bàn tay đó rồi chìm vào cơn mê man.
Khi Lăng Tranh tỉnh lại đã là lúc nửa đêm.
Bên ngoài cửa sổ là bóng đêm mịt mùng, tĩnh lặng, trong gian phòng, ánh đèn leo lét dịu êm. Anh thấy mình nằm trong căn phòng xa lạ, bên cạnh còncó một cô gái đang nằm ghé trên đầu giường. Anh hoảng hốt trong chốclát. Anh không còn nhớ gì về đoạn đối thoại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/meo-hoang/3015723/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.