Khi đó, anh không biết, cô cũng không biết, bọn họ sẽ lại yêu nhau thêm một lần nữa. Giống như tình yêu và số phận của họ cách đây hằng trăm triệunăm về trước.
Khi Mạnh Hi Tông tỉnh lại, phát hiện ra mình đangnằm trên boong tàu của một chiếc chiến hạm màu đen. Quần áo rách rưới,tứ chi tê liệt, bụng đói cồn cào, đầu óc hoàn toàn trống rỗng.
Một vài quân nhân đi tới đi lui trên boong tàu, không ai liếc nhìn anh lấymột lần, như thể anh chỉ là một đống rác rưởi không hơn không kém. Trong góc phòng, tựa hồ có người đang nói chuyện, nhưng ngôn ngữ của bọn họanh nghe không hiểu. Anh trầm mặc giây lát rồi chật vật đứng lên. Bêncạnh có người nói gì đó. Anh ngẩng đầu nhìn về phía chàng trai trẻ kia,lắc đầu, ý nói mình không hiểu. Chàng trai có vẻ hết kiên nhẫn, đẩy anhmột cái, ý nói hãy đi theo cậu ta.
Lần đầu tiên gặp Giản Mộ An,Mạnh Hi Tông không hề biết anh ta chính là thủ lĩnh đội quân Lính đánhthuê danh tiếng lừng lẫy. Khi đó, Giản Mộ An giống hệt một con hồ lychân chính, tựa lưng vào chiếc sofa khổng lồ, trên người khoác bộ quânphục phẳng phiu, khuy cổ áo phanh ra, uống đến say khướt, nhìn anh cườinhạt.
“Cậu là dân bản địa à?” Giản Mộ An hỏi anh: “Tại sao chúng tôi chỉ phát hiện có một mình cậu ở đây vậy?”
“…”
“Vết thương trên người cậu từ đâu mà có? Có phải cậu thuộc đội Không quân Liên minh trên tinh hệ Vĩnh Hằng không?”
“…”
Nhìn thấy người đàn ông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/meo-hoang/3015721/chuong-95.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.