Hai mươi chiếc BáoSăn như một đàn kiến đen, yên lặng đỗ sát vào khe hở nhỏ của phiến đákhổng lồ. Nếu không tới gần quan sát thì căn bản không thể phát hiện rasự tồn tại của bọn họ.
Ly Tử bất động giống như một pho tượng, vẻ mặt hết sức nghiêm túc, bình tĩnh, nắm chặt cần điều khiển của Báo Săn. Giữ vững tư thế đó chừng mười phút, cô khẽ vặn mình một cái rồi nhỏgiọng nói qua tần số truyền tin nội bộ: “Nhị Cầu, anh còn tâm nguyện gìchưa hoàn thành không?”
Một lát sau, giọng nói của Nhị Cầu mớitruyền tới, tựa hồ chưa bao giờ hắn lại nghiêm túc đến thế: “Tiếc nuốiư? Anh đây còn chưa được ngủ với cô.”
“… Đi chết đi!”
“Hai tên ngốc nghếch này, câm miệng lại cho tôi!” Lần này là giọng nói uynghiêm của Thiếu tá Y Đại truyền đến. Vì thế mà tần số truyền tin lầnnữa khôi phục lại sự yên tĩnh vốn có.
Ly Tử cảm thấy vô cùng ngột ngạt.
Lúc chiến tranh bùng phát, hai người đang làm nhiệm vụ ở gần dải đá khổnglồ, nhanh trí thoát khỏi sự tuần tra đột kích của đội biên phòng Trùngtộc nhưng lại đụng phải quân tiên phong Lính đánh thuê bí mật nằm vùng ở đây. Bọn họ cùng Báo Săn của mình nghiễm nhiên bị trưng dụng, tuân theo tất thảy mọi sự chỉ huy của Thiếu tá, kể cả kêu bọn họ đi làm quân tiên phong.
Nhưng ngoài cảm giác buồn bực, bọn họ vẫn cảm thấy vôcùng thoải mái. Làm một lính đánh thuê luôn luôn cận kề cái chết, chỉcần chết một cách vinh quang, chết cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/meo-hoang/3015625/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.