Tô Di vừa mở mắt đãnhìn thấy đỉnh khoang thuyền màu trắng xám. Trong hơi thở là cảm nhận về bầu không khí không quá tươi mới nhưng quen thuộc - cô đang ở trên mộtchiếc phi thuyền.
Tô Di đưa tay lần sờ, khẩu súng giắt bên hôngvẫn còn. Cô lập tức giấu nó vào bên trong lớp áo khoác. Sau đó, cô ngồixuống, ngẩn ngơ hồi lâu. Đây là một khoang thuyền rộng chừng năm mươimét vuông, vách khoang trắng tinh, còn mặt sàn lại đen bóng, phần đầu và cuối khoang đều có một cánh cửa nhỏ. Căn cứ vào diện tích và hình dạng, cùng ký hiệu năm ngôi sao trên cánh cửa, có thể đoán ra được, đây làmột chiếc phi thuyền chở khách cỡ trung của quân Liên minh.
Nhớlại lúc đó, sau khi Báo Săn bay ra ngoài vũ trụ liền rơi vào đúng vòngtruy kích của phi thuyền Trùng tộc, nhanh chóng bị đối phương bắn hạ.Hai viên phi công ngồi ở vị trí lái bị đạn pháo văng trúng, chết ngaytại chỗ, còn Tô Di và gã quân cảnh đi cùng vì mặc đồ du hành vũ trụ nênchỉ bị hôn mê trong lớp sóng địa chấn khổng lồ.
Là ai đã cứu cô?
Trên sàn có tới mười mấy người hoặc nằm hoặc ngồi, trong đó có hai lính lụcchiến thuộc quân Liên minh, trên đầu và ngực đều bị thương, quấn bănggạc trắng toát, mười mấy người còn lại đều mặc trang phục thường dân, có hai người nằm rạp trên mặt đất, nặng nề thở dốc, phát ra những tiếng “ồ ồ” kỳ quái, ba người khác sắc mặt vô cùng khó coi, người ướt đẫm mồhôi, thấp giọng lẩm bẩm câu gì đó, mấy người còn lại chỉ ngồi im, dõiánh mắt đờ đẫn nhìn về cõi xa xăm.
Đúng lúc này, một người phụ nữ cao gầy, mảnh khảnh bước vào. Cô ta mặc một chiếc áo khoác dài màutrắng, mái tóc dài màu vàng kim vấn gọn trong mũ. Cô ta có đôi mắt màuxanh lam, vầng trán cao, trong vẻ xinh đẹp tuyệt mỹ lại có thêm vài phần khí khái anh hùng hơn hẳn những người phụ nữ bình thường. Cô ta đi tớitrước mặt Tô Di, ngồi xổm xuống. “Chào cô, tôi là Rebecca, bác sĩ cấpcao thuộc quân đoàn Liên minh, phi thuyền của chúng tôi trên đường baytừ tinh cầu Tự Do sang tinh cầu Ước Mơ đã phát hiện ra cô gặp nạn, xinhỏi cô có cảm thấy không khỏe ở đâu không?”
Tô Di lắc đầu, nói: “Tôi cần liên lạc với cấp trên của tôi.”
Rebecca có chút kinh ngạc, hỏi: “Cô là quân nhân ư? Cô không mặc quân phục mà.”
“Tôi đang nghỉ phép.” Tô Di đứng lên, nói: “Tình hình chiến sự lúc này ra sao rồi?”
Rebecca lắc đầu. “Tôi không biết, đường truyền đại khái đã bị quân địch cắt đứt, không có cách nào liên lạc được.”
Hai người đang định đi tới khoang điều khiển, chợt nghe thấy phía sautruyền đến một tiếng thét đau đớn, chói tai. Rebecca liền vội vàng quayngười, chạy về phía một người bệnh bị trọng thương đang nằm lăn lộn trên mặt sàn. Tô Di để sẵn tay ở bên hông, đi theo sát ngay sau cô ta.
“A...” Người phát ra tiếng gào thét thảm thiết ấy là một người đàn ông trungniên và một cậu bé nhỏ tuổi mặc đồ thể thao. Hai người họ nằm sõng soàitrên mặt sàn, không ngừng giãy giụa như bị điện giật, khi Rebecca đếngần cậu bé, khẽ giữ lấy người cậu ta, định dứt khoát lật lại, đứa bé đógào lên một tiếng đau đớn, há miệng cắn về phía Rebecca.
Hai gãlính lục chiến ở bên cạnh thấy vậy thì kinh ngạc ngồi thẳng dậy. Vẫn làTô Di phản ứng nhanh nhạy nhất, cô lập tức rút súng, nhanh chóng đập vào gáy đứa bé đó. Cậu bé bị đau, cánh tay níu lấy Rebecca chợt buông lỏng.
“Bắt bọn họ lại!” Tô Di quay về phía hai gã lính lục chiến quát. Hai ngườikhông chút chậm trễ nhào tới, đè chặt cơ thể của hai người bị trọngthương đó.
“Cẩn thận, đừng để bọn họ cắn phải!” Tô Di nói xong,ánh mắt liếc nhìn những người xung quanh tựa hồ cũng đang nhìn cô, trong đó cũng có mấy bệnh nhân nhẹ nghi ngờ đã bị lây nhiễm trùng dịch. Tô Di lập tức nói với Rebecca: “Kéo bọn họ ra khoang thuyền phía sau, tiêmthuốc an thần cho họ, như vậy có thể kéo dài thời gian bệnh bùng phát,chờ xuống đến mặt đất rồi tìm cách chữa trị sau.”
Rebecca do dự liếc nhìn cô một cái rồi gật đầu.
Bốn người đeo găng tay, kéo những người nhiễm bệnh đến khoang thuyền phíasau, chốt chặt cửa lại. Rebecca nhìn Tô Di, nói: “Có tiêm thuốc an thầncũng vô ích.” Hai gã lính lục chiến cũng quay sang nhìn cô.
“Tôibiết rồi!” Tô Di nhìn những người bị trói thành một đoàn, vặn vẹo vùngvẫy, cảm thấy có chút không đành lòng nhưng vẫn nói với giọng cươngquyết: “Ném họ vào khoang giảm áp.”
Mặt Rebecca biến sắc. “Không được! Như vậy là giết người đấy!”
Tô Di trầm mặc hồi lâu rồi nói: “Bọn họ đã phát bệnh rồi, có thần tiêncũng không cứu chữa được. Nếu giữ họ lại thì toàn bộ những người có mặttrên phi thuyền vũ trụ này cũng sẽ bị lây bệnh.”
“Các người... có quyền gì?” Giọng một người đàn ông trung niên vang lên, ngắt lời bọn họ. “Tôi là nghị sĩ của thành phố Ước Mơ.”
Rebecca vội la lên: “Phải xin chỉ thị của cơ trưởng trước!” Nói rồi, cô ta nhấc điện thoại trên trên tường khoang thuyền lên.
Lát sau, một chàng trai trẻ có mái tóc bạch kim và đôi mắt xám, mặc trangphục phi hành của Liên minh bước vào khoang thuyền phía sau. Theo như Tô Di được biết thì người phương Tây đa số tập trung ở hai tinh cầu Ước Mơ và Hòa Bình, xem ra họ đúng là đến từ nơi đó.
“Bác sĩ, không cứu được bọn họ sao?” Sắc mặt vị cơ trưởng trẻ tuổi hết sức khó coi.
Rebecca cắn cắn môi dưới.
Cơ trưởng nhìn Tô Di, nói: “Tôi chấp thuận ý kiến của cô. Mời các cô lênkhoang thuyền trước, mọi việc ở đây cứ giao cho cánh đàn ông xử lý làđược rồi!”
Khi Tô Di và Rebecca trở lại khoang thuyền lớn, thấysắc mặt Rebecca u ám, thê lương, Tô Di liền nói: “Rebecca, cô biết đấy,chúng ta không có sự lựa chọn nào khác.”
Rebecca thở dài, nói: “Tôi hiểu chứ, chỉ là, thân làm bác sĩ, tôi…”
Cơ trưởng và hai gã lính lục chiến lát sau mới đẩy cửa quay trở lại. Chừng mười người còn lại trong khoang thuyền tất thảy đều đưa mắt nhìn vềphía bọn họ. Tô Di huýnh nhẹ khuỷu tay vào Rebecca, ngầm hiểu ý với nhau rồi quay sang mọi người, nói: “Bọn họ vừa được tiêm thuốc an thần, đang nghỉ ngơi. Nếu mọi người cảm thấy không được khỏe ở đâu thì cứ nói vớichúng tôi bất cứ lúc nào.”
Tô Di đi tới khoang điều khiển. Viênphi công ngồi ở hàng ghế phụ lái cũng có mái tóc vàng và đôi mắt xanhgiống hệt Rebecca. Tô Di cảm thấy không cần thiết và cũng không muốngiấu thân phận của mình, liền nói ra phiên hiệu[1] và tiểu đoàn nơi côở, còn trình cho họ xem chứng minh thư nhân dân của mình. Hai viên phicông cúi chào cô. Vị cơ trưởng tên là Swatch Lynch, quân hàm Thiếu úy;vị cơ phó tên là Mike, quân hàm Chuẩn úy. Tô Di thành thạo điều khiểnthiết bị truyền tin đến băng tần của mấy người Lính đánh thuê nhưng mặccho cô kêu gọi thế nào, trên băng tần vẫn yên lặng như tờ.
[1] Tên gọi kí hiệu bằng con số của các đơn vị lực lượng vũ trang.
“Trung úy..” Swatch Lynch nói. “Chắc hẳn Trùng tộc đã quấy nhiễu tần số truyền tin, Lính đánh thuê có lẽ đã đổi sang một tần số khác.”
Tronglòng Tô Di như có đá đè nặng. Cô biết chuyển đổi tần số là hành động antoàn nhất lúc này. Nhưng rõ ràng sáng nay cô còn ở bên cạnh Mạnh HiTông, vậy mà giờ phút này, hai người lại bặt vô âm tín. Biến cố đột ngột khiến cô cảm thấy vô cùng buồn bực.
Cô không biết rốt cuộc tìnhhình chiến sự đã đi đến đâu, Trùng tộc vẫn đang đánh lén hay chuyển sang tấn công trực diện rồi? Mạnh Hi Tông nhất định sẽ tìm cách phản kích,tình hình chiến đấu thể nào cũng khiến anh bận đến tối mắt tối mũi. Liệu anh đã biết tin cô mất tích chưa? Nếu không tìm được cô, anh có...giống như cô lúc này, cảm thấy trong lòng vô cùng phiền não, chỉ muốnnhìn thấy đối phương ngay lập tức?
Cô không thể làm gì hơn ngoàiviệc điều chỉnh đến băng tần của quân Liên minh, không ngờ sau những tạp âm ngắn ngủi, đầu dây bên kia rất nhanh đã có tiếng trả lời.
“Tôi là Trung úy Lưu Khiết của chiến hạm Chiến Hoàng thuộc quân Liên minh,xin báo cáo thân phận và vị trí của các bạn!” Một giọng nói quen thuộctruyền đến, Tô Di vừa kinh ngạc vừa vui mừng, còn những người khác saugiây phút ngạc nhiên thì ai nấy đều hân hoan đến độ nước mắt nhạt nhòa.
“Trung úy, cô đúng là ngôi sao may mắn của chúng tôi!” Mike nói với Tô Di:“Chúng tôi đã thử liên lạc suốt hai tiếng đồng hồ mà không có ai trảlời.”
Tô Di đang định trả lời Lưu Khiết, cầm bộ đàm lên rồi lại đặt xuống.
Không đúng! Điều này thực sự không đúng!
Nếu như ngay cả Lính đánh thuê cũng vội vã thay đổi tần số, tại sao quânLiên minh sau hai tiếng đồng hồ không sử dụng tần số cũ, giờ lại dùng?Điều này thực sự bất ổn, không phù hợp với tác phong thông thường củaquân đội chút nào. Tại sao bọn họ phải làm vậy?
“Trung úy, tạisao cô không hồi đáp?” Mike thấy Tô Di chần chừ liền cầm bộ đàm lên,nói: “Thưa ngài, chúng tôi là phi thuyền dân sự số 17 của tinh cầu ƯớcMơ thuộc Liên minh, cho phép phi hành...” Anh ta báo cáo mã số chứngminh của mình, sau đó nói: “Thưa ngài, tình hình chiến đấu lúc này thếnào rồi? Chúng tôi yêu cầu được hạ cánh, xin hãy hướng dẫn đường hạ cánh cho chúng tôi...”
Cơ trưởng Swatch Lynch cũng cầm bộ đàm lên,trực tiếp thông báo tin tức tốt đẹp này cho những người bên trong khoang thuyền. Rebecca vui mừng hết sức.
“Số 17 tinh cầu Ước Mơ...”Giọng nói của Lưu Khiết cơ hồ vô cùng bình tĩnh. “Báo cáo vị trí của các bạn, Báo Săn sẽ dẫn đường cho mọi người.”
Tô Di cúi đầu nhìn màn hình radar một lượt. Đúng rồi, trên bầu trời có rẩt nhiều xác máy bay,chiếc phi thuyền này đi lạc vào đó, thế nên đối phương mới nhất thờikhông thể xác định được chính xác tọa độ hiện tại. Nhưng bây giờ đã liên lạc thông qua tần số rồi thì việc xác định vị trí cũng chỉ là vấn đềthời gian mà thôi.
Tô Di cầm lấy bộ đàm, gằn từng từ: “Lưu Khiết, tôi là Mèo Hoang đây. Chúng tôi không yên tâm lắm với tình hình bên các anh, có phải anh đang bị Trùng tộc khống chế? Cộng sự Lý Tích Trung của anh có ở bên cạnh anh lúc này không? Anh ta không xảy ra chuyện gì đấychứ?”
Giọng nói của Lưu Khiết một lát sau mới lại vang lên:“Trung úy, nghe được giọng nói của cô thực sự tốt quá rồi! Tôi không bịai khống chế cả, ở đây rất an toàn, Lý Tích Trung cũng đang ở bên tôi.”
“Tốt! Vị trí của chúng tôi là...” Tô Di nói ra một tọa độ rồi lập tức tắt tần số truyền tin, quay sang nhìn Swatch Lynch đang hết sức ngạc nhiên,nói: “Lập tức thực hiện bước nhảy siêu quang tốc tới tinh cầu Tự Do!Nhanh lên!”
“Không! Tại sao chứ?” Mike đứng chắn trước mặt cô. “Tại sao cô lại nói sai tọa độ của chúng ta cho bọn họ? Tôi không hiểu!”
“Lưu Khiết từng là cấp dưới của tôi, ban nãy chúng tôi đã nói chuyện vớinhau bằng tiếng lóng, anh ta đang bị Trùng tộc khống chế!” Tô Di giảithích. “Nhanh lên, sau khi kết nối được liên lạc, bọn họ rất nhanh sẽ dò ra được tọa độ chính xác của chúng ta, lập tức nhảy đi!”
“Khôngđược!” Swatch Lynch và Mike vội vã liếc nhìn nhau. “Trung úy, chúng tasao có thể trốn vào địa bàn của Lính đánh thuê được?”
Đúng lúcnày, cửa khoang thuyền phía sau truyền đến tiếng gõ liên hồi. Rebeccachỉ dám mở he hé, một người lính lục chiến thò đầu vào, nói: “Liên lạcđược với Liên minh rồi sao? Thật tốt quá!”
“Nếu như bị bọn họ tìm được lúc này, chúng ta chỉ có con đường chết! Tinh cầu Tự Do canh phòng cực mạnh, tránh đến đó thì may ra còn sống sót.” Tô Di dùng tốc độ cựcnhanh, nói ra nỗi lo lắng của mình về tần số truyền tin.
Nhưnghai gã phi công này cấp bậc quá thấp, vấn đề về tần số truyền tin mà TôDi nói đó, bọn họ nghe mà ù ù cạc cạc, chỗ hiểu chỗ không. Bọn họ cũngkhông biết tình hình dưới mặt đất rốt cuộc thế nào. Hơn nữa, thân phậncủa Tô Di dù gì cũng là Lính đánh thuê, bọn họ gọi cô là Trung úy, chẳng qua cũng chỉ vì nể mặt, thực tế, bọn họ mới chính là người có quyền chỉ huy chiếc phi thuyền này. Huống chi, bọn họ cũng không nhất thiết phảitin tưởng cô mà nghĩ rằng có lẽ cô cũng chỉ vì nóng lòng muốn quay trởvề tinh cầu của mình.
“Chúng ta bỏ phiếu đi!” Swatch Lynch nói. “Quyết định đi hay ở.”
Tô Di đương nhiên muốn ngăn cản cục diện này, lập tức nói: “Hay là thếnày, sau khi đến tinh cầu Tự Do, tôi sẽ cùng mọi người trở về, điều trađến cùng. Xin các người hãy tin tưởng tôi, trong cuộc chiến giữa loàingười và Trùng tộc, Lính đánh thuê và quân Liên minh cùng một phe. Hơnnữa, các người cũng vừa thấy rồi đấy, Lưu Khiết nhận ra tôi, bởi tôi đãtừng đầu quân cho Liên minh được hơn một năm.”
Những lời này đãthực sự khiến hai gã phi công dao động, sau đó, hai gã lính lục chiếnđứng canh cửa cũng không nghĩ ngợi gì nữa, bọn họ đồng ý bỏ phiếu.
“Cô nói rất có lý!” Rebecca nói. “Tôi sẽ bỏ phiếu.”
Sáu người bỏ phiếu, sau khi do dự một hồi, Swatch Lynch quyết định nghetheo lời Tô Di, nhưng Mike không đồng ý; hai gã lính lục chiến cũng bấtđồng quan điểm với cô. Tô Di nhìn sang Rebecca, Rebecca lúc trước tánthành ý kiến của cô, vậy mà lúc này lại bỏ phiếu không đồng ý.
“Tôi hoàn toàn tán thành ý kiến của cô.” Rebecca thở dài. “Nhưng khoang sauđã có bốn người sắp không chịu nổi nữa rồi. Đợi đến tinh cầu Tự Do cònkhông biết thế nào, nhưng bọn họ thực sự cần được chữa trị ngay, có thểgiảm bớt được một phần mười bệnh nhân cũng tốt lắm rồi... Trung úy, xinlỗi, cái tôi quan tâm nhất vẫn là mạng người...”
Những lời nói này lại khiến Tô Di nhìn cô ta với ánh mắt khác trước.
Tô Di thở dài nói: “Được rồi, đa số đánh bại tiểu số, nếu như phát hiện có điểm bất thường...” Cô nhanh như chớp rút súng, nhắm ngay vào gáySwatch Lynch. “Lập tức thực hiện bước nhảy siêu quang tốc ngay!”
Mọi người vô cùng kinh hãi, Swatch Lynch không dám nhúc nhích, Tô Di bướcnhanh về phía bảng điều khiển, ngón tay bắt đầu linh hoạt thiếp lập tọađộ thực hiện bước nhảy. Mike hơi chần chừ một lát rồi nhanh chóng tómlấy hông cô, hung hăng ném cô về phía sau. Tô Di không chút do dự,“pằng”, một viên đạn găm ngay xuống bàn chân anh ta, khiến anh ta sợ hãi phải buông tay ra.
Phần lớn những thanh niên này đều chưa từngtham gia một trận chiến thực thụ nào. Lần đột kích này của Trùng tộc đãkhiến bọn họ căng thẳng vô cùng. Bây giờ bọn họ mới biết, Tô Di thực sựcó thể giết người, nhất thời không ai dám xông lên. Tô Di đứng dậy, lầnthứ hai đến bên bảng điều khiển, điều chỉnh tọa độ xong liền nắm lấy cổáo của Swatch Lynch. “Chìa khóa đâu?” Khởi động động cơ siêu quang tốccần phải có một chìa khóa mở bằng tay, sau gáy Swatch Lynch bị họng súng lạnh băng của Tô Di gí sát, không dám ho he nhúc nhích, chậm rãi lấy ra một chiếc chìa khóa từ trong lồng ngực.
Ánh sáng bạc chói lọilóe lên, một bóng đen đột ngột xuất hiện. Tô Di cùng mọi người bất ngờngẩng đầu, thấy hai chiếc Báo Săn đã lù lù xuất hiện trước mũi khoangthuyền.
“Số 17 Ước Mơ, lập tức tắt động cơ.” Giọng nói có chútlạnh lùng của Lưu Khiết truyền tới. “Nếu không, Báo Săn sẽ lập tức pháhủy phi thuyền của các người.” Đối với máy bay dân sự chỉ trang bị đạnpháo đơn giản, hai chiếc Báo Săn kia đủ để ngăn chặn cả một hạm đội,huống chi chỉ là một chiếc phi thuyền cỏn con.
Tô Di nhanh chónglấy chìa khóa trong tay Swatch Lynch, tra vào động cơ, nhưng đối phươngtựa hồ nhận ra hành động của bọn họ, một luồng ánh sáng đỏ rực trongnháy mắt đã lao tới. “Bùm!” Một tiếng nổ lớn vang lên, trong nháy mắt,phi thuyền xóc nảy một trận dữ dội! Ngoại trừ chỗ ghế lái của phi công,Tô Di cùng đám người tất thảy đều bị ngã đập vào vách khoang, va chạmmạnh khiến toàn thân dấy lên cơn đau nhứ không gì tả xiết.
Bọn chúng... đã trực tiếp phá hủy động cơ nhảy siêu quang tốc của phi thuyền.
“Xong rồi...” Cho dù là Mike vốn không đồng ý với Tô Di, lúc này cũng vì vũlực của đối phương mà nhận thấy có điểm bất thường. Tất cả mọi người đều nhìn Tô Di với ánh mắt hối hận. Tô Di vật lộn đứng dậy, cố đè nén cơngiận dữ, nói: “Mọi người đi một bước tính một bước, đừng tranh chấp trực diện với bọn chúng.”
Một phút sau.
Sau khi phát đạn chuẩn xác đó, đối phương vẫn trầm mặc, không có thêm động thái nào. Sau khihai phi thuyền được nối liền, bên ngoài hành lang cabin nhanh chóng vang lên những tiếng bước chân dồn dập. Tô Di, Rebecca và hai người dânthường khác giấu vũ khí dưới lớp áo rồi căng thẳng nhìn đám người vừatới.
Rất nhanh, một đám người đàn ông cao to thuộc quân Liên minh đi đến. Chính là người Tô Di đã nhẵn mặt – Lưu Khiết. Cậu ta lẳng lặngnhìn quanh một vòng bằng ánh mắt tràn ngập vẻ hổ thẹn và thống khổ. Lúcnhìn tới Tô Di, cậu ta coi như không quen biết cô. Chắc chắn bởi mộtnguyên nhân nào đó mà cậu ta phải đầu hàng Trùng tộc.
Cậu ta đứng sừng sững trước của khoang. Theo sau là ba gã Trùng tộc, cơ thể đensẫm, đôi mắt kép màu tím đảo qua đảo lại. Thân hình chúng cao lớn khổnglồ, cũng giống con người, chúng đứng bằng hai chân sau cường tráng, mặcbộ quân phục màu vàng đặc trưng của Trùng tộc!
Có người ở saulưng cố đè nến, thấp giọng kêu một tiếng sợ hãi. Còn Tô Di nhìn kẻ địchlâu ngày không gặp, chỉ cảm thấy tương lai của mình đúng là xám xịt!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]