Nước sông xanh biếcnhư dải ngọc, uyển chuyển bao quanh một thị trấn nhỏ vắng vẻ, yên bình.Bờ bên kia thị trấn là những dãy núi thấp lè tè, cây cối xanh um, tươitốt. Lác đác trên đó có vài căn nhà gỗ nhỏ. Tại nơi tươi đẹp nhất trênsườn núi, một ngôi nhà gỗ được xây dựng hướng ra mặt sông, phong cáchlịch sự, tao nhã, ngăn nắp, sạch sẽ mà tĩnh mịch. Bất cứ ai tình cờ đingang qua đây, chỉ cần liếc mắt nhìn liền lập tức cảm nhận được sự thưthái, khoan khoái đến khó tả.
Tô Di mặc áo ngủ, để chân trần,ngồi cạnh cửa sổ nhìn ra dòng sông. Trên sông, từng đoàn thuyền đánh cálướt qua, ngư dân ai nấy đều mang vẻ mặt thuần phác với nụ cười thậtthà, phúc hậu, khiến lòng người thư thái, êm ái vô cùng. Cô thậm chí còn có thể nghe được tiếng nước sông lững lờ và tiếng lá cây xào xạc vangkhắp núi rừng. Trong giây phút nào đó, Tô Di thực sự ao ước mình đượcngồi đây, nhìn ngắm khung cảnh yên bình mãi thế này.
Cô Triệu ởbên cạnh thấy dáng vẻ đó của cô, lập tức xách đôi dép lại, đặt dưới chân cô. Cô cảm kích ngẩng đầu lên, mỉm cười, xỏ chân vào dép. Cô Triệu làngười dân vùng lân cận, được mời tới để phục vụ đời sống sinh hoạt hàngngày của Tô Di. Bà cao hứng đi vào phòng bếp, nói: “Tiểu Di, tôi vừa mua một ít măng tươi và chim trĩ, để tối nay tôi nấu cho cô một bát canh.”
Tô Di im lặng giây lát rồi đáp lời: “Hôm nay... có thể không cần.”
Trên tầng là phòng ngủ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/meo-hoang/3015604/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.