Xích Diễm hướng mắt về phía cô, hắn để lộ nửa thân trên trần trụi để tiện cho việc băng bó, nước da sẫm màu trông vô cùng khoẻ khoắn, múi cơ bụng thì săn chắc, quả là một tuyệt tác trời ban, hắn nhìn cô chằm chằm rồi lên tiếng:
" Ta bịt kín hai mắt mà em ra tay chẳng lưu tình chút nào, đúng là nhẫn\~ tâm".
Cái bộ mặt uỷ khuất đó có hợp với cái vóc dáng cao lớn lực lưỡng của hắn không? Làm ơn đi, đừng có làm cái hành động gớm ghiết đó nữa.
Tiểu Hắc giữ khoảng cách, thẳng lưng, ánh mắt kiên định nhìn về phía trước rồi đáp lại:
" Nếu tôi không dốc hết toàn lực thì người ta sẽ coi ngài ra gì? Tam hoàng tử của Công Quốc anh dũng lại để cho người khác phải nhường nhịn, sẽ bị cười mất".
" Nhưng ta bịt mắt mà, không thấy gì hết trơn á. Em không thể thương xót nương tay hay sao?".
Không muốn, không thích. Cơ hội trả thù thế kia nếu như không dùng thì phụ lòng người bày trò rồi.
Tiểu Hắc không trả lời, nhìn ngó khắp nơi như thể đang cảnh giác nhưng thực chất là không muốn ngó đến hắn.
Nghĩ đi nghĩ lại thì đúng là kỳ lạ. Ngài công tước ở nơi này có kẻ thù, vậy nên thỉnh thoảng sẽ có vài đám người không biết tốt xấu lẻn vào dinh thự để ám sát, nhưng tại sao từ sáng đến giờ nơi này lại chẳng có ai vào đây?
Xích Diễm ở Công Quốc kẻ thù nhiều hay không thì cô không biết, nhưng đến nước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/meo-hoang-nho-cua-tam-hoang-tu/2894828/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.