Bắt lấy cơ hội, Tiểu Hắc nhanh chóng thoát thân, người đàn ông được lợi mà còn tỏ ra oan ức, môi nhếch lên, mấp máy định nói gì đó nhưng chưa kịp lên tiếng thì...
CHÁT.
Âm thanh cực lớn vang khắp căn phòng, một bên má cũng cảm nhận được đau rát, Xích Diễm đưa tay lên sờ rồi chậm rãi đưa mắt nhìn cô gái trước mặt. Tiểu Hắc lúc này gương mặt đỏ lên, vì uất ức, vì phẫn nộ, vì xấu hổ, khoé mắt cũng hiện ra một tầng nước mắt, cô cắn răng nghiến lợi, lòng bàn tay cảm thấy ê đau.
Đúng, cô tát hắn, chẳng thèm nghĩ ngợi mà cứ tát thôi.
Cô đã cố hết sức tôn trọng hắn nhất có thể rồi, vậy mà tên khốn này vẫn cứ xúc phạm cô, cứ làm ra cái trò quá đáng.
Tiểu Hắc thở hổn hển rồi mở miệng:
" Tôi đã bảo là dừng lại, nếu như ngài muốn thoả mãn thì đi tìm người khác, tôi không phải nơi để ngài phát tiết. Nếu còn có lần sau thì đừng hòng tôi bỏ qua, dù có là hoàng tử hay vua chúa cũng thế thôi, tôi thực sự sẽ chém chết tên khốn nhà ngài đấy!!! Đừng nghĩ là hoàng tử rồi muốn làm gì thì làm!!!!!!!!!!!".
Nói xong cô vơ lấy cái áo choàng đang được xếp ngay ngắn đặt ở trên ghế đẩu khoác lên cơ thể rồi xoay người bỏ đi, để lại một mình hắn lẻ loi trong phòng tắm.
Cô trùm cái áo quá khổ chẳng hợp với dáng người chạy ra ngoài thu hút rất nhiều ánh nhìn của người hầu trong dinh thự, nhưng Tiểu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/meo-hoang-nho-cua-tam-hoang-tu/2894821/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.